Chương 12: “Trẫm và Nam Hoài Dật ai đẹp hơn?”

Đường đường là con trai của Trương thị ở Duyên Kỳ, thế mà lại bị kéo xuống như vậy. Những sĩ tử tiếp theo đều phát huy thất thường. Họ tự phụ đắc ý bước vào, cuối cùng cũng ý thức được ý trời khó lường, gần vua như gần cọp, và người đang ngự trên cao kia là vị Hoàng đế anh minh thần võ nhất Đại Ninh suốt trăm năm qua.

Những mánh khóe tự cho là khôn ngoan mà họ đã dùng trước kỳ thi hoàn toàn không thể che giấu được ánh mắt của Bệ hạ. Bệ hạ không truy cứu mà chỉ giết gà dọa khỉ, đó là sự khoan dung độ lượng.

Họ chỉ có một con đường là trung thành với Bệ hạ. Nếu cứ cố đi theo con đường tà đạo, Trương Ninh Hàn chính là tấm gương.

Tất cả sĩ tử đều thu lại tâm tư.

Hoàng đế lần lượt hỏi từng người, ánh mắt lướt qua một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên người Tạ Tài Khanh ở hàng đầu tiên.

Các triều thần lập tức hiểu rõ, thầm nghĩ, sau gần mười năm, rốt cuộc sắp xuất hiện một vị Trạng nguyên xuất thân từ hàn môn.

Đại thái giám gọi Tạ Tài Khanh bước ra. Tiêu Quân tiện tay cầm lấy chén trà, uống một hơi lớn.

Tạ Tài Khanh đứng giữa, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Tiêu Quân đặt chén trà xuống, hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ chống lên đùi, từ trên cao nhìn xuống, săm soi người đang đứng trước mặt mình với ánh mắt có thể nói là ngang nhiên, không chút kiêng dè.

So với hắn, người phía dưới quả thực yếu ớt thư sinh, nhỏ hơn hẳn một vòng so với người Đại Ninh vốn nổi tiếng là vạm vỡ. Tay nhỏ, eo nhỏ, chân nhỏ, trắng trẻo, xinh đẹp vô cùng. Đứng trong đại điện nguy nga tráng lệ giống như một viên trân châu trắng ngần, tròn trịa, sạch sẽ, lọt vào một cái hố vàng sâu hun hút, càng có vẻ bất lực trống rỗng, dường như chỉ giây lát sau lớp bề mặt sẽ bị dính đầy bụi vàng bẩn thỉu, rồi bật khóc nức nở.

Rõ ràng đã qua cửa ải rồi, nhưng Tiêu Quân cũng không rõ vì sao lại muốn trêu chọc và bắt nạt người này, ánh mắt chợt lóe lên ý cười đùa cợt: "Tạ tài tử, trẫm còn một câu hỏi."

Viên trân châu trắng giật mình, ngoan ngoãn nhưng không ngẩng đầu: "Xin Bệ hạ cứ hỏi."

"Trẫm nghe nói, ở Dật Tiên Lâu, Tạ tài tử đã nói một câu "Nam Hoài Dật xứng, có phải vậy không?"

Trong lòng viên trân châu trắng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Sắc mặt của không ít triều thần chợt thay đổi. Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Nói lớn, Tạ Tài Khanh hướng về nước địch, chê bai thánh thượng, là tội chết. Nói nhỏ, Tạ Tài Khanh thậm chí còn có công. Lớn hay nhỏ, tất cả đều tùy thuộc vào ý muốn của thánh thượng.

Trong mắt không ít sĩ tử thoáng hiện lên vẻ hả hê.

"Đúng vậy." Giang Hoài Sở mím môi, suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, tìm kiếm cách đối phó.

Y chưa từng nghĩ Tiêu Quân sẽ đề cập đến chuyện này.

Nếu Tiêu Quân thật sự bụng dạ hẹp hòi đến mức này, bất chấp thể diện nhất định phải giết y, vậy thì y chỉ có thể cá chết lưới rách để thoát thân, ở đây có không ít người là người của y…

Tất nhiên đó là phương án tồi tệ nhất.

Những ngón tay của Giang Hoài Sở trong ống tay áo kẹp chặt ba cây độc châm.

Tiêu Quân đánh giá y từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bật cười một tiếng không rõ ý.

Viên trân châu trắng cúi đầu càng thấp hơn, hàng mi dài như lông quạ khẽ run rẩy.

Trong sự im lặng kéo dài, dường như đã hù dọa người ta đủ rồi, Tiêu Quân lười biếng cười: "Lại đây, lại đây, ngẩng đầu lên, nhìn trẫm đi. ngươi không gặp được Nam Hoài Dật, nhưng trẫm thì vẫn ổn đấy chứ. Trẫm và Nam Hoài Dật, ai đẹp hơn?"

"…" Giang Hoài Sở kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi cây kim bạc, sững sờ một lúc, vành tai bắt đầu ửng đỏ một cách mất kiểm soát.

Sao lại có người trơ trẽn đến mức này? Triều thần và sĩ tử đều có mặt, chưa kể đến việc dưới ánh mắt của mọi người, câu hỏi này được đặt ra trong kỳ thi Đình, chắc chắn sẽ được truyền khắp Đại Ninh như một đề thi, thậm chí còn được chép vào sử sách để các sĩ tử đời sau phải chăm chú nghiên cứu, nghiền ngẫm.

"…" Văn võ bá quan trong triều trợn mắt kinh ngạc, không thốt nên lời. Sau đó, tất cả đều ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ đã quá quen thuộc, rồi nhìn về phía Tạ Tài Khanh với ánh mắt đầy thương hại.

Không thể phủ nhận, câu hỏi này có phần vô lại, nhưng hàm ý học thuật vẫn nằm trong đó.

Giang Hoài Sở siết chặt ngón tay.

Câu hỏi này cũng không dễ trả lời. Nếu đổi ý nói Tiêu Quân là đệ nhất mỹ nam thiên hạ, đó chính là gió chiều nào xoay chiều ấy, là kẻ hai mặt. Nếu kiên trì nói Hoàng huynh đẹp hơn, tuy là người nhất quán trong ngoài nhưng lại làm mất mặt Tiêu Quân, chọc giận Tiêu Quân. Còn nếu nói đẹp như nhau, Tiêu Quân sẽ không cho phép một câu trả lời lươn lẹo như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!