Chương 116: Ngoại truyện – Bé con 3 (hết)

Hoàng đế liên tục căng thẳng tinh thần, không được nghỉ ngơi tốt, cộng thêm tin tức về Long Phụng song sinh có mức độ k*ch th*ch quá cao, hắn quá mức "vui mừng" nên đã ngất đi.

Tiêu Quân nằm trên giường không biết bao lâu, đột nhiên mở mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy tiếng nói chuyện rất khẽ.

Hắn lật mình nhìn về phía cửa. Giang Hoài Dật nghe tin vội vã đến, đang nói chuyện nhỏ tiếng với Tạ Già. Nói được vài câu, Giang Hoài Dật mỉm cười nhạt gật đầu với hắn rồi rời đi, Tạ Già quay người bước vào.

Thấy Tiêu Quân tỉnh, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Bệ—"

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Tiếng cười đột ngột của Tiêu Quân cắt ngang lời hỏi thăm của Tạ Già.

"… Bệ hạ?"

"Ha ha ha ha," Tiêu Quân mang cả giày trên giường lăn lộn, "Sao ta lại làm phụ hoàng rồi? Thật kỳ diệu, thật không thể tin được, mới… mới có mấy canh giờ, ta đã là cha của hai đứa trẻ rồi ha ha ha ha…"

Tạ Già nhìn người họ Tiêu đang vặn vẹo trên giường như con lươn, biểu cảm khó nói nên lời.

"Sở Sở thật lợi hại, không đúng, vẫn là trẫm lợi hại, trẫm làm cha rồi, trẫm có hai đứa con rồi ha ha ha…"

Chiếc chăn vốn phẳng phiu bị hắn lăn tạo thành vô số nếp nhăn, một nửa chăn gấm rơi xuống đất, màn che cũng rung lên khe khẽ theo động tác của hắn, như sắp không chịu nổi mà sập xuống.

Lúc này đang là mùa đông, trời rất lạnh, nhưng Tiêu Quân lại như uống phải xuân dược. Hắn "ha ha ha" một lúc lâu mà không thèm để ý đến ai, sắc mặt chợt thay đổi, hắn bật dậy ngồi thẳng như cá chép nhảy, dưới ánh mắt thương hại của Tạ Già, biểu cảm hắn hơi biến đổi: "Ta ngất đi bao lâu rồi?"

Tạ Già không chắc chắn: "Hai canh giờ…?"

Sắc mặt Tiêu Quân cứng đờ, bùng phát nhảy xuống giường: "Chết rồi chết rồi!! Sở Sở sẽ nghĩ ta có con rồi không thương y nữa mất!!"

"Sao ngươi không gọi ta dậy hả!!"

Tiêu Quân giận dữ xông ra, vừa chạy đến cửa phòng ngủ của Giang Hoài Sở, đã thấy một đám người vây quanh bên ngoài.

"Cho ta ôm với cho ta ôm với!!"

"Đừng ồn ào!! Ta mới vừa chạm tay vào thôi!!"

"Cái rắm ấy! Ngươi ôm lâu rồi!!"

"Ta có thâm niên làm quan lâu hơn, tiếp theo phải là ta, ngươi tránh ra!"

Sắc mặt Tiêu Quân đột nhiên tối sầm, vô cùng khó coi.

Trong hai canh giờ hắn hôn mê, hai bảo bối nhỏ của hắn đã không biết bị bao nhiêu người ôm qua.

Hai cái tã lót được chuyền qua một vòng, cuối cùng cũng đến tay Lưu Uẩn. Ông lão Lưu mỗi tay ôm một đứa, tay và mặt đều run run.

Tiêu Quân mặt mày đen sầm, sải bước đi tới.

Lưu Uẩn thấy hắn, mặt nở hoa: "Bệ hạ!! Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, mau lại đây xem này!!"

Tiêu Quân đi đến gần.

Lưu Uẩn lập tức ghé sát lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong tã lót gần ngay trước mắt, đôi má bầu bĩnh, mềm mại ẩm ướt: "Tiểu công chúa thật đẹp, trông đặc biệt giống ngài, mắt to mày đậm!"

Ông muốn cho Tiêu Quân xem tiểu hoàng tử, đáng lẽ chỉ cần đổi góc nhìn thôi, nhưng ông lại thần kinh mà quay tại chỗ một vòng: "Tiểu hoàng tử thì giống Tài khanh, ngài xem hàng lông mày này…"

Tiêu Quân: "Đưa ta!"

Lưu Uẩn lúc này mới thoát khỏi trạng thái "ha ha ha", chú ý tới sắc mặt đen tối dị thường của Hoàng đế, cứ như muốn g**t ch*t những kẻ đã nhanh chân chiếm chỗ trước này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!