Chương 11: Quả nhiên là Hoàng đế Tiêu Quân của Đại Ninh.

Lưu Uẩn tự thẹn không bằng, người này không chỉ có tài năng kinh thiên vĩ địa, mà giác ngộ cũng rất cao. Còn cần gì đến ông phải lo lắng khuyên giải Bệ hạ thay y nữa?

Nếu y vào triều, có tài có đức, lại còn có thể nắm bắt được lòng Thánh thượng, chỉ cần có thời gian nhất định sẽ là năng thần trị thế, cánh tay đắc lực của Hoàng đế!

Vài ngày sau công bố kết quả.

Sau khi thị vệ dán bảng Hạnh lên bảng thông báo rồi rời đi, những người xem bảng hóng chuyện ùa lên. Nhìn thấy cái tên đứng đầu liền tạm thời rơi vào im lặng.

"Đừng chen nữa, đừng chen nữa! Không phải Trương Ninh Hàn!"

"Tạ Tài Khanh!! Hội Nguyên là Tạ Tài Khanh!!"

Biểu cảm đắc ý cứng lại trên mặt gia nhân được Trương Ninh Hàn cử đến xem bảng, từ từ đỏ bừng lên, nhân lúc người khác không chú ý thì lủi thủi chạy về phủ.

Tin tức Tạ Tài Khanh đỗ đầu, Trương Ninh Hàn thứ hai, hàn môn Tạ Tài Khanh vượt qua danh môn Trương Ninh Hàn của Duyên Kỳ đỗ liền hai kỳ lan truyền như bão, chưa đầy vài canh giờ, giới thư sinh và các thiếu nữ khuê phòng ở kinh thành không ai là không biết.

Dư luận nhất thời bàn tán xôn xao.

Tỷ lệ đặt cược Tạ Tài Khanh đỗ Trạng nguyên ở các sòng bạc bắt đầu tăng vọt.

Ba ngày sau, thi Đình.

Giang Hoài Sở và các sĩ tử khác được người dẫn vào Hoàng cung từ sớm, đứng yên trong đại điện theo thứ hạng thi Hội.

Thánh thượng chưa đến, trong đại điện không chỉ có sĩ t, mà còn có một bộ phận triều thần và hoàng thân quốc thích.

Cửa đại điện rộng, gió lùa mạnh vô cùng, đập vào mắt là cảnh vàng son lộng lẫy.

Vẻ mặt Giang Hoài Sở hơi cứng đờ. Đây là lần đầu tiên y vào Hoàng cung Đại Ninh. Hắn biết Tiêu Quân thẩm mỹ tệ, chỉ là không ngờ thẩm mỹ của Tiêu Quân lại tệ đến mức này, quả thực không thể chịu đựng được.

Đại điện được xây rộng gấp ba bốn lần của Hoàng huynh y, ngai vàng cũng rộng như một giường rồng, ngay cả viền thảm trải sàn cũng thêu chỉ vàng.

Cả đại điện toát lên hai chữ "Ngang tàng".

Đây mới chỉ là đại điện dùng để yến tiệc, theo tiêu chuẩn này, Kim Loan điện sẽ được xây thành cái dạng gì?

Sau khi tìm hiểu sâu về Tiêu Quân, Giang Hoài Sở biết rằng nếu không phải tình huống hiện tại đặc biệt, Tiêu Quân là kiểu người mà y hoàn toàn không hợp và căn bản không muốn ở chung.

Kiểu người khiến y cảm thấy thoải mái vui vẻ là kiểu Tạ Già, bạn bè của y ở Nam Nhược cũng đại khái là như vậy.

Một bên, Kỳ Vương ngồi với dáng vẻ chẳng ra thể thống gì, cầm một chùm nho, ăn hết quả này đến quả khác không thèm nhả vỏ. Ánh mắt gã dán chặt vào người đứng đầu, dần dần trở nên mờ ám. Gã vẫy tay gọi thái giám đang đứng hầu bên cạnh, chỉ vào người kia, cười tủm tỉm hỏi: "Y tên gì?"

Thái giám nhìn qua, trong lòng giật mình nhưng vẫn run rẩy ghé sát tai Kỳ Vương nói: "… Tạ Tài Khanh."

"Vị trí đó, là đệ nhất danh thi Hội à?"

Thái giám gật đầu.

"Khá có tài đấy chứ." Kỳ Vương nói, "Bản vương thấy người đứng thứ hai chẳng phải là Trương Ninh Hàn sao? Sao, đều không thi lại được y à?"

Thái giám gật đầu.

"Giỏi thật đấy, mới chừng này tuổi," Kỳ Vương tặc lưỡi, nghi hoặc nói, "Họ Tạ? Sao Bản vương nhớ kinh thành ngoại trừ Chỉ huy sứ, không có danh môn nào mang họ này nhỉ?"

Sở thích của Kỳ Vương ai cũng biết. Thái giám trong lòng giằng co một lát, vẫn cắn răng nịnh hót cười nói: "Người Tây Thành, Tuấn Châu, nghe nói mồ côi cha mẹ, cũng không có thân thích nào ghê gớm."

Mắt Kỳ Vương đột nhiên sáng rực, nụ cười càng sâu: "Thì ra là vậy."

Thái giám nhẹ giọng nói: "Nhưng Đại nhân Chỉ huy sứ rất ưu ái y, Vương gia vẫn nên…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!