Chương 1: Giang Hoài Sở, Nam Nhược vương

Hoàng cung Nam Nhược.

Xe ngựa vừa dừng ổn định, Giang Hoài Sở không đợi thái giám đến làm bục chân đã tự mình nhảy xuống, bước nhanh về phía Nhã Chính điện, vạt áo tung bay.

Tổng quản thái giám phía sau kinh hồn bạt vía đuổi theo: "Vương gia người đi chậm thôi! Đừng để té, cẩn thận dưới chân!"

Dọc đường, cung nhân nhìn thấy người tới mặc áo lụa nhẹ nhàng, dung nhan thanh nhã, lập tức dừng bước, vô cùng cung kính thỉnh an.

Có cung nữ xinh đẹp mạnh dạn lén ngẩng đầu nhìn kỹ Đoan Vương, sững sờ vài giây rồi nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ ửng.

Đoan Vương dưới một người trên vạn người, không chỉ nổi danh từ khi còn trẻ tuổi, mà ngay cả tướng mạo cũng không hề kém cạnh, tuy không phong thần tuấn lãng như Thánh thượng nhưng khí chất ôn nhu như ngọc lại khiến người ta không thể rời mắt.

Đoan Vương và Tổng quản thái giám đi xa rồi, mấy cung nữ mới dám ngẩng đầu lên.

"Vẫn còn nhìn!"

"Vương gia sẽ không vì chuyện này mà trị tội ta đâu."

"Ngươi nên kiềm chế một chút đi, Thánh thượng đã nói rồi, Đoan Vương chưa cập quan, kẻ nào dám nảy sinh ý đồ xấu dạy y nhiễm thói dâm tà, tất cả đều bị đánh chết bằng gậy!"

"Biết rồi biết rồi."

"Sao hôm nay Vương gia lại vào cung vậy?"

"Nghe người từ phía Nhã Chính điện qua nói, hình như sau khi bãi triều Thánh thượng vì chuyện gì đó mà nổi giận long trời lở đất, Vương gia vào cung chắc là vì việc này."

"Vậy thì không sao, Vương gia dỗ một cái là Thánh thượng lại ổn thôi."

Phía cửa Nhã Chính điện, sau khi Giang Hoài Sở cho lui các cung nhân đang quỳ phạt và Tổng quản thái giám, y đứng một mình trước cánh cửa nội điện đang đóng chặt, khẽ cởi dây buộc trên túi thơm đeo ở eo, đưa ngón tay vào, chấm một chút bột phấn màu trắng trong túi thơm, xoa đều lên tay.

Bột phấn mịn màng, sau khi xoa ra thì không màu không mùi.

Giang Hoài Sở thầm thở dài một tiếng.

Hoàng huynh, xin lỗi.

"Suốt dọc đường đi đệ vẫn chưa nghĩ đủ cách để nói dối sao, còn phải đến chỗ ta đây để ấp ủ nữa à?"

Giọng nói của nam tử trong cửa lạnh lẽo như băng, cảm xúc cố gắng kiềm chế đang cuộn trào trong đó, chỉ nghe thôi đã khiến người ta sởn gai ốc.

Giang Hoài Sở lập tức đẩy cửa bước vào.

Nam tử ngồi trước bàn án trong nội điện mặc long bào, tướng mạo thanh chính tuấn lãng, rõ ràng chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, nhưng thần thái cử chỉ lại cực kỳ trang nghiêm uy vũ, một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người ta chột dạ.

Lúc này hắn đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không nói một lời nhìn chằm chằm Giang Hoài Sở, ánh mắt đen thẳm đến đáng sợ.

"… Hoàng huynh."

"Đừng gọi ta."

Giang Hoài Sở quay người đóng cửa lại, ấn nhẹ để chắc chắn cửa đã đóng chặt, sau đó mới dịch bước về phía án thư, cuối cùng ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, cúi đầu: "… Hoàng huynh."

Giang Hoài Dật bị tiếng "Hoàng huynh" này làm cho bùng cháy ngay lập tức: "Đệ còn biết ta là Hoàng huynh của đệ ư? Nếu không phải lão già chết tiệt kia uống say nói lỡ miệng, đệ định giấu ta đến bao giờ? Giấu đến khi mang thai rồi hay là giấu thẳng đến khi bụng lớn không thể không sinh? Giang Hoài Sở, sao ta không hề nhận ra đệ lại to gan đến mức này?

Đệ muốn làm loạn cả trời rồi!"

Khi Giang Hoài Dật nghe lão già ở Di La sơn trang kể lại tường tận, suýt chút nữa đã tức đến ngất đi.

Đứa em trai duy nhất của hắn, vì tương lai của Nam Nhược, lại dám đồng ý với yêu cầu vô liêm sỉ và hoang đường của Di La sơn trang, là phải lẻn vào nước địch quyến rũ Hoàng đế Tiêu Quân, mang thai con của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!