Hạ Ngọc Lang có bảy người thiếp, nhưng từ khi tiểu thư hạ sinh đứa bé, không còn ai mang thai nữa.
Ta trấn an hắn rằng đã có đủ cả nam lẫn nữ, sao phải cần nhiều con như vậy.
Song Hạ Ngọc Lang không hề hay biết, ta đã bỏ thuốc tránh thai vào trà hắn uống mỗi ngày, khiến hắn không tài nào sinh con được.
Thế nhưng gần đây, người thiếp thứ tám mới nạp của hắn lại mang thai.
1.
Tiểu thư qua đời, nàng đã bị một quyền của Hạ Ngọc Lang đánh chết.
Một quyền kia đ.ấ. m vào n.g.ự. c của tiểu thư, khiến nàng nôn ra m.á. u liên tiếp nửa tháng, cuối cùng ra đi vào một ngày nắng đẹp.
Trước khi chết, nàng dựa vào đầu giường, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, nói với ta: "Cảnh Ngọc, ta muốn ăn bánh hồ đào giòn của Tô Cảnh Đường, ngươi đi mua cho ta một ít đi."
Ta cầm bạc đi ra ngoài, tiểu thư còn nói: "Gọi con trai và con gái ta tới đây, ta nhớ chúng quá."
- Con gái nàng tên là Hạ Yên Ngữ, còn con trai tên Hạ Minh Trạch. Một đứa tám tuổi, một đứa chỉ mới bốn tuổi.
Hai đứa trẻ cởi giày, tiểu thư ôm chúng vào lòng, hôn lấy hôn để.
Những âm thanh hỗn độn của nàng bộc lộ nỗi đau khổ vô cớ nhưng cũng cực kỳ dịu dàng, đôi mắt mù mịt như mưa bụi phủ Giang Nam kia có thể khiến người ta đắm chìm.
Tiểu thư kéo lấy tay ta và nhét vài tờ ngân phiếu vào lòng bàn tay.
"Cảnh Ngọc, ngươi cũng hai mươi rồi."
- Nàng nói: "Ta đã đốt khế ước nô dịch của ngươi, qua hôm nay, ngươi hãy xuất phủ và gả cho người ta đi."
Giọng nói của tiểu thư trầm khàn, tựa như đang mỉm cười.
"Ta biết, ngươi có người trong lòng rồi!"
Cô con gái ngẩng đầu nhìn nàng: "Người trong lòng của Cảnh Ngọc cô cô là ai thế?"
Tiểu thư lắc đầu: "Mẫu thân cũng không biết, con hỏi Cảnh Ngọc cô cô thử xem."
Con trai nàng thì khóc lóc, túm lấy quần áo của ta: "Con không cho phép Cảnh Ngọc cô cô lấy chồng, không cho phép!"
Tiểu thư lập tức dỗ dành, vỗ nhẹ vào lưng cậu từng cái.
"Minh Trạch đừng khóc, đừng khóc, mẫu thân ở đây."
Động tác càng lúc càng chậm, đôi mắt xinh đẹp kia cũng dần mất đi ánh sáng. Ta biết, chắc có lẽ tiểu thư không qua nổi chuyến này. Sau cùng, nàng nắm lấy tay ta, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay, gần như đốt cháy ta.
"Cảnh Ngọc, ta không đành lòng, ta không đành lòng chết."
Nàng mới hai mươi bốn tuổi, bọn ta đã làm bạn mười sáu năm, tình cảm giống như tỷ muội. Tại sao nàng lại ra đi sớm như vậy? Hai đứa nhỏ ôm cánh tay ta khóc sướt mướt, ta mới khôi phục tinh thần.
Nước mắt trên mặt đã khô từ lâu, ta loạng choạng chạy ra cửa: "Phu nhân mất rồi, người đâu!"
Hạ Ngọc Lang rốt cuộc cũng trở về, đôi mắt mơ màng lướt qua cỗ quan tài đen kịt.
"Hà Nương đâu?"
"Tiểu thư c.h.ế. t rồi."
"Chết, c.h.ế. t ư? Chết! Chết cũng tốt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!