Giang Thời: "..."
Giang Thời hất tay hắn ra:"Ai, ai muốn yêu đương với cậu?"
Trình Dã: "th* d*m cũng th* d*m rồi, còn không yêu sao?"
"..."
Gã đàn ông d*m đ*ng, được voi đòi tiên.
Giang Thời về nhà thì Giang Tuyết đang ngồi trên ghế đẩu thấp ở cửa giũ bùn trên giày vải, thấy Giang Thời, bà liếc nhìn y:"Về muộn như vậy, đi đâu thế?"
Giang Thời ôm chặt sách trong ngực:"Buổi chiều con với Cao Tân Hòa đi bắt cua, ở nhà cậu ấy xem đáp án một lát."
Giang Tuyết nghi ngờ nhìn y:"Con không đi tìm Trình Dã đấy chứ?"
"Không." Giang Thời nói một cách cứng ngắc:"Không phải mẹ bảo con đừng tìm cậu ấy sao?"
Giang Tuyết giũ giày khựng lại:"Con biết là được rồi, ăn cơm tối chưa? Mẹ đi hâm nóng canh."
"Tối nay con không ăn cơm ở nhà, con muốn đi nhà Cao Tân Hòa ăn cua."
Lần này Giang Tuyết không hỏi gì:"Được, vừa hay mẹ mới đan hai đôi dép mới, con lấy một đôi đi."
Giang Thời đặt sách về phòng mình, lại cầm đôi dép mà Giang Tuyết nói. Giang Thời không ăn cơm ở nhà, Giang Tuyết định nấu đại một bát cơm canh chua ăn, bà vừa đặt nồi lên, quay đầu lại, Giang Thời đứng ở cửa.
"Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện được không?"
"Có chuyện gì thì nói đi, con trai lúng túng làm gì?"
Giang Thời nói: "Trưa qua mẹ còn nói bảo con đối xử tốt với Trình Dã, sao đến tối lại không cho con chơi với cậu ấy nữa?"
Động tác của Giang Tuyết khựng lại;" Đâu phải mẹ không cho con chơi với nó? Chỉ là bảo con đừng tiếp xúc quá sâu."
"Tại sao?"
"Làm gì có nhiều tại sao? Dù sao hai đứa cũng không phải ruột thịt, bây giờ nó biết ơn vì con đã cứu nó, nên đối với con ngoan ngoãn vâng lời, vậy sau này thì sao? Nó có thể ngoan ngoãn vâng lời con cả đời được sao?"
"Hơn nữa đứa trẻ này ít nói, trông có vẻ có tâm sự, cộng thêm lại trải qua chuyện như vậy, ai biết trong lòng nó đang nghĩ gì."
"Không phải mẹ không cho hai đứa tiếp xúc, chỉ là bảo con làm bạn bè bình thường với nó là được rồi, nếu sau này nó nhớ ơn con, bằng lòng giúp đỡ một chút, cũng coi như nó có lòng, nếu không nhớ, thì coi như làm việc tốt thôi."
Bà nói rất hùng hồn, Giang Thời đứng ở cửa bĩu môi: "Ban ngày còn nói cậu ấy thật thà không có tâm cơ, đến tối lại thành ra có tâm sự sâu sắc biết che giấu."
Giang Tuyết cầm xẻng làm bộ muốn đánh y: "Cái đứa con chết tiệt này, mẹ nói gì thì là như vậy. Hơn nữa, mẹ cảnh cáo con, ít sai vặt Trình Dã thôi, con xem trưa nay, để người ta quỳ xuống bôi thuốc cho con, nói xem có được không?"
Giang Thời nghĩ, y bằng lòng để Trình Dã quỳ xuống bôi thuốc cho y, Trình Dã biết được trong lòng vui vẻ biết bao nhiêu.
Nhưng những lời này đương nhiên y không dám nói với Giang Tuyết.
Bây giờ xem ra có lẽ Giang Tuyết chỉ cảm thấy một số hành động của y và Trình Dã có sự thân mật khác thường, ngoài ra, hẳn là không nhìn ra điều gì khác, càng không biết, hai người suýt chút nữa đã ngủ với nhau rồi.
Sau Quốc khánh, thành phố tổ chức một kỳ thi liên hợp, độ khó không kém gì kỳ thi đại học.
Khi điểm được dán ra, Giang Thời đối chiếu điểm của mình với điểm chuẩn của các năm trước.
Còn cách điểm chuẩn đại học loại 2 mấy chục điểm.
Điểm của Cao Tân Hòa cũng không kém y là bao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!