Cao Tân Hòa và mấy người con trai cùng làng cầm rổ chuẩn bị ra sông bắt cua, vừa đi đến ngã ba, từ xa nhìn thấy Trình Dã từ trên đó đi xuống.
Nhìn thấy hắn, Cao Tân Hòa dừng lại vẫy tay với hắn:"Anh Trình, có xuống sông không?"
Trên mặt Trình Dã không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng Cao Tân Hòa vô cớ cảm thấy tâm trạng hắn không tốt lắm, nhưng lần này hắn không lạnh lùng, chỉ lắc đầu với hắn ta.
Lẽ nào lại cãi nhau với anh họ hắn ta rồi?
Cao Tân Hòa thăm dò: "Anh không đi thì tôi đi tìm anh họ tôi đây?"
Trình Dã đứng tại chỗ ngẩn ra hai giây, phản ứng chậm nửa nhịp trả lời hắn ta:"Cậu đi đi."
Hắn về nhà. Đẩy cửa ra, trong phòng trống rỗng, cũ nát, xám xịt, ngay cả ánh sáng cũng không lọt vào.
Mấy ngày nay hắn đã nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp, cho rằng chỉ cần Giang Thời bằng lòng chấp nhận hắn là được. Nhưng bệnh vẫn là bệnh, hắn có bệnh, lẽ nào cũng muốn làm hại Giang Thời mắc bệnh giống hắn sao?
Nghĩ đến đây hắn nhắm mắt lại, ánh mắt dò xét của Giang Tuyết hiện lên trong đầu.
Trong cổ họng ngứa dữ dội, lần đầu tiên kể từ khi cai thuốc, Trình Dã lại muốn hút thuốc.
Hắn từ từ thở ra một hơi, kìm nén cảm giác trong cổ họng, xách một xô nước ra sân sau.
Khi Giang Thời đến, Trình Dã đang tắm nước lạnh ở sân sau.
Nghe thấy tiếng động, Trình Dã quay đầu lại, thấy Giang Thời ôm mấy cuốn sách đứng dưới gốc cây anh đào, khung cảnh trùng lặp với lần trước, chỉ là lần này Trình Dã không mặc quần áo.
Hắn c** tr*n, có lẽ là do vừa nãy tâm trạng không tốt, lông mày nhíu rất thấp, khi nhìn về phía Giang Thời ánh mắt còn chưa kịp thu lại, ngẩn ra một lúc mới nói: "Sao anh lại đến đây?"
Giang Thời vỗ vỗ vào cuốn sách trong ngực" "Đến tìm cậu học bài."
Trình Dã cầm gáo nước trên tay, trên mặt toàn là nước, nghe Giang Thời nói, hắn cười: "Không phải mẹ anh không cho anh đến sao?"
Giang Thời nói: "Thành tích của tôi kém như vậy, tự học cũng không hiểu."
"Cao Tân Hòa không rủ anh đi bắt cua à?"
"Có, nhưng không đi."
"Trình Dã..." Giang Thời lại gần hắn: "Có phải cậu giận không? Vừa nãy mẹ tôi nói với cậu những lời như vậy."
Trình Dã ném gáo nước vào thùng, vuốt tóc: "Không giận."
"Không giận thì sao cậu lại có bộ dạng này?"
Hắn ngước mắt lên: "Thiếu gia, anh đang lo lắng cho tôi à?"
Giang Thời siết chặt cuốn sách trong ngực, vài giây sau mới trả lời:"Ai lo lắng cho cậu, cậu có thể đừng tự đa tình được không, tôi còn mong được tránh xa cậu ra ấy."
Y nói xong lập tức lạnh mặt: "Không học thì thôi, tôi về đây."
Mới đi được chưa đầy hai bước, một cánh tay đột nhiên vòng lên eo, Giang Thời bị ôm đặt lên một cái bệ được xây bằng gạch ở sân sau.
Cành lá cây anh đào rủ xuống trước mặt, trước mặt là lồng ngực trần của Trình Dã. Cuốn sách trong ngực bị vô tình rút đi đặt sang một bên, tay Giang Thời chỉ có thể chống lên vai Trình Dã đang tỏa ra hơi nóng.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cành lá chiếu lên mặt, Giang Thời bị chói nên rũ mắt xuống.
"Giang Thời, anh nói xem chúng ta như thế này có tính là vụng trộm không?"
Trình Dã cười nhỏ, lồng ngực rung lên, truyền đến lòng bàn tay Giang Thời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!