Chương 47: (Vô Đề)

Ánh mắt Giang Thời lập tức trở nên rất cảnh giác:"Cậu đang nhìn gì?"

"Không có gì." Trình Dã quay đi:"Đói chưa, tôi đi nấu cơm."

Giang Thời kéo ghế ra ngồi xuống, lười biếng ngáp một cái, nóng quá y lại không cảm thấy đói:"Không đói, muốn ngủ."

Trình Dã đổ nốt bao bắp cuối cùng xuống đất phơi, rửa sạch tay mới đi đến bên cạnh Giang Thời. Hắn đưa tay vén cổ áo sau gáy y lên xem, quả nhiên trên cổ có mấy vệt đỏ.

Hắn ấn ấn vào vết đỏ đó, Giang Thời "xì" một tiếng, đôi mắt lim dim lập tức tỉnh táo: "Cậu làm gì đấy?"

"Bị cọ vào."

Giang Thời đưa tay ra sau sờ một cái, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang đứng bên cạnh: "Tại ai?"

Y đã bọc kín mít rồi, đi lại cũng rất cẩn thận, vết này rõ ràng là do Trình Dã hôn y lúc nãy mà cọ vào.

"Tại tôi, lần sau nhẹ nhàng hơn."

"Cậu còn muốn có lần sau?"

Trình Dã cười một tiếng, vẻ mặt không lộ ra manh mối, giọng nói bình tĩnh.

"Rất k*ch th*ch, thiếu gia cũng rất thích mà?"

Giang Thời cởi dép lê của mình ra ném vào người hắn: "Tôi thích cái rắm, Trình Dã, tôi nhìn thấy cậu là phiền, cậu cút đi."

Giang Tuyết vừa ôm rau về nhà: "..."

Trình Dã nhặt dép lên đặt bên chân Giang Thời: "Tôi về lấy thuốc cho anh."

Giang Tuyết gọi hắn:"Nhớ quay lại ăn cơm đấy!"

Đợi bóng dáng Trình Dã biến mất, Giang Tuyết mới đặt rau bên cạnh bồn nước đi vo gạo nấu cơm. Bà ôm nồi cơm điện, đứng trong nhà nhìn Giang Thời đang ngồi nằm ở cửa ngủ gật: "Cái đứa này, đừng đối xử với Trình Dã như vậy, mẹ vừa về là thấy dép của con ném lên mặt người ta, may mà tính người ta tốt, nếu không thì đã cãi nhau với con rồi."

Giang Thời nói: "Đó là mẹ không biết cậu ta đã làm gì, nói gì."

Giang Tuyết: "Dù có quá đáng đến đâu cũng không thể động thủ đánh người chứ..."

Giang Thời: "..."

Y nói: "Mẹ thích cậu ta như vậy, hay là nhận cậu ta làm con trai đi, để cậu ta ở với mẹ luôn đi."

"... Cái đứa nhóc chết tiệt này."

Giang Tuyết nhanh nhẹn nấu cơm, lấy một cái ghế đẩu thấp ngồi ở cửa rửa rau. Bà nói với giọng khổ sở: "Con thật là ngốc, con xem Trình Dã kìa, không có họ hàng thân thích gì, người trông cũng ngoan ngoãn, thân hình đó, vóc dáng đó, nhìn là biết có thể làm việc được."

"Từ nhỏ nó đã đáng thương, không có ai đối xử tốt với nó, con chỉ cần đối xử tốt với nó một chút, nó nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Con xem nhà chúng ta có việc gì, có phải nó đều đến giúp không? Không có nó, không biết chúng ta còn phải làm bao lâu nữa."

"Nó là người thật thà chứ không phải khúc gỗ, ngày nào con cũng bắt nạt người ta như vậy, lâu dần, nó nhất định sẽ có suy nghĩ, thêm một người bạn lúc nào cũng tốt hơn một kẻ thù."

"Con ở trường cô độc một mình, Tân Hòa lại không phải là người thông minh, con đối xử tốt với Trình Dã một chút, có chuyện gì xảy ra, cũng còn có người giúp đỡ."

Giang Thời nhìn bà cọ rửa rau miệng luyên thuyên không ngừng, trong lòng nghĩ, mẹ không biết Trình Dã đã làm gì con trai ruột của mẹ đâu, nếu đối xử tốt với hắn hơn một chút nữa, tối đó Trình Dã có thể c** q**n trèo lên giường y luôn.....

Trình Dã tắm xong mới quay lại.

Giang Tuyết đang xào rau, Giang Thời dựa vào ghế ở cửa ngủ thiếp đi. Hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ, trên người mang theo mùi hoa oải hương của bột giặt rẻ tiền, vừa lại gần Giang Thời đã ngửi thấy.

Giang Thời mở mắt, Trình Dã đang cúi người kiểm tra cổ y, thấy y tỉnh, Trình Dã thân mật bóp lấy cằm nhọn của thiếu niên:"Quay sang đây một chút, tôi bôi thuốc cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!