Giang Thời cũng không biết mọi chuyện đã diễn ra như thế nào.
Ban đầu y đã lên kế hoạch là sẽ đi làm, nhưng người đã đến mép đồng lại bị ép ngồi trên bờ ruộng dưới gốc cây.
Hôm nay gió rất nhỏ, cây bách trên đầu khẽ lay động, Giang Thời cởi áo khoác, cuốn chiếc quần dài đến mắt cá chân lên, để lộ đôi chân trắng thẳng tắp.
Trình Dã vác một bao bắp ra, ánh mắt rơi trên chân y.
Giang Thời không phát hiện ra hắn, lấy ra một quả táo mang từ nhà ra. Quả táo rất lớn, y lau nó trên áo, ôm lấy cắn một miếng.
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng "lạch cạch", y quay đầu lại phát hiện miệng bao tải trên vai Trình Dã không buộc chặt, rơi xuống mấy quả bắp.
Trình Dã đang định đặt bao tải trên vai xuống, Giang Thời vội vàng nói: "Để tôi nhặt."
Nói xong cũng không đợi Trình Dã phản ứng, đặt quả táo lên bãi cỏ bên cạnh, đứng dậy đi về phía hắn.
Trình Dã nhìn đôi chân đó lại bị vải che phủ, ánh mắt tối sầm.
Giang Thời ngồi xổm xuống đất, ôm mấy quả bắp vào lòng, y ngẩng đầu nhìn Trình Dã vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nghi hoặc: "Tôi nhặt là được rồi, cậu đứng đây làm gì? Không mệt à?"
Trình Dã buộc chặt miệng bao tải trên vai:"Ổn mà."
Giang Thời ôm bắp cẩn thận đứng dậy:"Đi thôi, đi thôi..."
Trình Dã đi theo sau y.
Giang Thời vứt bắp vào bao tải ở ven đường, nhìn vào ruộng bắp phía sau:"Còn thiếu bao nhiêu nữa vậy? Hay là tôi cũng vào bẻ một chút nhé?"
"Không cần." Quần áo trên người Trình Dã bị mồ hôi thấm ướt, giọng nói thì không hề th* d*c: "Sắp xong rồi."
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết từ lúc nào đã gần đến trưa.
"Đói không?" Hắn hỏi Giang Thời.
Giang Thời lắc đầu.
"Vậy bẻ xong rồi về nhà, đồng xa lắm, đỡ phải buổi chiều chạy đi chạy lại."
Giang Tuyết cũng đi ra, bà không khỏe như Trình Dã, chỉ xách một giỏ bắp:"Trưa rồi, về ăn cơm trước đi, bẻ xong còn phải vác về nhà nữa."
Trình Dã nói: "Cháu mượn xe ba gác rồi, chiều phải trả lại, làm một lần cho xong đi."
Nghe có xe Giang Tuyết rất vui, cũng không để ý đến cái nóng, lại chui vào ruộng bắp.
Trình Dã lau mồ hôi trên mặt, nhìn Giang Thời, "Khát."
Giang Thời sững sờ hai giây mới phản ứng lại, "Vậy tôi lấy nước cho cậu."
Trình Dã nói: "Nước nhạt quá không có vị."
"..."
Nghĩ đến việc hôm nay hắn đã vất vả như vậy, Giang Thời nhịn:"Còn có táo, hay là tôi lấy cho cậu một quả táo nhé?"
"To quá ăn không hết."
"Tôi lấy quả nhỏ hơn."
"Nhỏ cũng to..." Trình Dã nói một cách bình thường:"Nhiều quá tôi ăn không hết, Giang Thời, đưa quả táo anh đã ăn cho tôi cắn một miếng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!