Chương 45: (Vô Đề)

Trần Y nhìn Cao Tân Hòa, "Cao Tân Hòa, em có muốn ngồi bàn đầu không?"

Trình Dã ngồi bàn đầu quay đầu lại...

Đối diện với ánh mắt có ý cảnh cáo của hắn, Cao Tân Hòa không muốn cũng phải muốn...

Giang Thời ngồi được vài giây đã không hiểu sao có thêm một người bạn cùng bàn: "..."

Không phải, không có ai hỏi ý kiến của y có muốn không sao?

Như thể sợ y phản đối, Trình Dã ôm sách đến rất nhanh, Giang Thời thậm chí còn chưa kịp nói gì, bạn cùng bàn đã đổi xong rồi.

Nhìn bạn cùng bàn mới ngồi bên cạnh, Giang Thời xụ mặt xuống.

Trần Y đứng trên bục giảng nói về những lưu ý của lớp mới.

Trình Dã đưa cho Giang Thời một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, "Đừng giận nữa, tôi nói chuyện nghiêm túc đây."

Giang Thời không nghĩ mình và Trình Dã có chuyện gì nghiêm túc để nói.

Trình Dã lại nói: "Về game ấy."

Giang Thời khựng lại, không nói gì, ánh mắt dịch sang phía hắn.

"Từ khi game phát hành đến nay doanh thu rất thảm hại, nếu không có gì bất ngờ, lần đầu tư này của tôi thất bại rồi."

"Sao lại..." Giang Thời sững sờ, cũng không để ý đến chuyện giận hay không giận nữa: "Trước đây tôi chơi thử, tính giải trí rất cao, sao có thể thất bại được?"

"Rất cao." Trình Dã nói: "Nhưng thời gian này game mới ra quá nhiều, chi phí của chúng ta quá thấp, thứ nhất chất lượng mô hình không bằng game khác, thứ hai khâu quảng bá không theo kịp, phần lớn người chơi theo thói quen sẽ chọn chơi vài game hot trên thị trường, nên mới dẫn đến cục diện bây giờ."

Thấy Giang Thời cau mày, hắn cười một tiếng: "Thật ra lúc làm đã lường trước kết quả này rồi, chỉ là không ngờ bây giờ ngay cả vốn cũng không lấy lại được."

Trần Y trên bục giảng từ những lưu ý nói sang những câu chuyện truyền cảm hứng. Trình Dã cúi đầu nhét viên kẹo sữa vào tay Giang Thời:"Thiếu gia, cau mày làm gì? Trước đây không phải ngày nào cũng mắng tôi, bây giờ tôi thất bại thảm hại như vậy, anh nên vui mới phải."

Giang Thời đá hắn một cái dưới gầm bàn, "Cậu đang nói cái gì vậy!"

Bị đá, Trình Dã lại cười ra tiếng:"Nói chuyện này với anh không phải muốn anh lo lắng, tôi chỉ muốn thiếu gia thương hại tôi một chút, nhìn vào bộ dạng thảm hại của tôi, đừng giận tôi nữa."

Giang Thời quay đầu trừng mắt nhìn hắn:"Đây là chuyện tôi giận hay không giận sao? Rõ ràng, rõ ràng là cậu..."

"Là tôi cái gì?"

"Cậu có thể đừng lúc nào cũng như vậy được không..."

"Như thế nào?"

Giang Thời lại đá Trình Dã một cái.

Trình Dã cúi người phủi bụi trên ống quần:"Thiếu gia, là con người ai cũng có d*c v*ng, tôi chỉ là thẳng thắn hơn một chút thôi."

Hắn đâu phải thẳng thắn, rõ ràng là trơ trẽn.

Trình Dã biết da mặt Giang Thời mỏng, thấy đủ thì dừng: "Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý."

Trần Y từ chuyện truyền cảm hứng nói sang cuộc đời đại học của cô.

Giang Thời xoay xoay viên kẹo sữa trong tay, viên kẹo cứng rắn ban đầu bị nhiệt độ cơ thể y làm cho mềm đi một chút.

Y không nhịn được hỏi Trình Dã, "Vậy sau này cậu định làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!