Tiếc là vệt hồng này đến quá ngắn ngủi, sau cái nhìn thoáng qua trong mắt Trình Dã, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bị quần áo che lại.
Giang Thời mặc áo vào, cầm chiếc quần trong tay có chút do dự. Chiếc quần trong tay y rộng thùng thình, mặc một chiếc quần short bên trong chắc không có vấn đề gì... phải không?
Không biết có phải ảo giác không, dù Trình Dã quay lưng lại, Giang Thời vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Suy nghĩ vài giây, y vẫn quyết định mặc chồng lên vậy.
Đợi đến khi Giang Thời mặc quần áo xong, quay đầu nhìn lại Trình Dã vẫn đứng tại chỗ không động đậy.
"Cậu không thay sao?"
Trình Dã như vừa hoàn hồn, động đậy một cái, hắn quay người lại che đi nửa miếng gương bị vỡ phía sau, đối diện với Giang Thời.
So với sự e thẹn của Giang Thời, hắn rất tự nhiên, vai rộng mở, đứng một cách thoải mái nhưng chiều cao ở đó, đầu gần như chạm đến trần nhà, chỉ đứng thôi mà áp lực và sự hiện diện đã rất rõ ràng.
Trình Dã cảm nhận được ánh mắt của Giang Thời rơi trên người mình, hắn lẳng lặng nuốt nước bọt, tiến lên một bước, một tay nắm lấy cổ áo phông cởi ra trước mặt Giang Thời.
Cơ thể màu mật ong lộ ra trước mặt Giang Thời.
Ánh sáng lọt vào từ cửa sổ vắt ngang dưới chân Trình Dã, hắn khẽ dang tay để cơ thể mình tr*n tr** cho một người đồng giới khác chiêm ngưỡng.
Vai, lưng, cơ ngực, cơ bụng, vết sẹo ở bụng đã bong vảy để lại một vết mờ nhạt, phập phồng theo hơi thở của hắn.
Đây là một cơ thể đàn ông trưởng thành, đang chuyển từ non nớt sang mạnh mẽ. Giang Thời không rời mắt được, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Trình Dã lại tiến lên một bước, chiếc quần đen chỉ vừa vặn treo trên chiếc eo thon để lộ một chút viền q**n l*t, vài đường gân xanh vắt ngang bụng, kéo dài xuống dưới rồi bị quần che lại.
"Giang Thời..."
Hắn hỏi một cách rất tự nhiên.
"Có muốn sờ thử không?"
Giang Thời: "..."
Thiếu niên bị Trình Dã dồn vào góc tường, so với hắn đang bán khỏa thân, Giang Thời càng giống một thiếu nam trong sáng bị ép buộc.
Giang Thời quay mặt đi, cầm lấy bộ quần áo Trình Dã cần thay ném lên người hắn:"Sờ cái gì, cậu có cái gì mà tôi không có sao?"
Trình Dã cầm quần áo, "Tôi có cơ bụng."
Giang Thời: "..."
Có cơ bụng thì ghê gớm lắm sao?
Trình Dã lại nói: "Tám múi."
Thấy ánh mắt của Giang Thời sắp biến thành dao găm, Trình Dã khựng lại một chút, lại nói: "Sờ tôi đã hơn sờ chó."
Giang Thời hoàn toàn chịu thua hắn: "Câm miệng đi, chó con lông xù, sao cậu lại có mặt mũi so sánh với chó chứ?"
"Làm sao vậy." Trình Dã kéo tay Giang Thời, khi y còn chưa kịp phản ứng đã đặt lên cơ bụng của mình, "Ở đây, rất nhiều màu đen, nhưng sợ anh thấy xấu, tôi đã cạo rồi."
"Giang Thời." Hắn hạ giọng nói: "Sờ được không?"
Cảm giác chạm vào rất kỳ lạ, ấm áp, có độ đàn hồi, thậm chí còn hơi thô ráp.
Lông đã bị Trình Dã cạo sắp mọc lại rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!