Chương 4: (Vô Đề)

Kế hoạch đã định rõ ràng, Cao Tân Hòa hoàn toàn không ngờ Trình Dã nói không đi là không đi nữa: "Không phải chứ? Sao tự nhiên lại không đi nữa vậy?"

Trình Dã ấn đầu thuốc lá vào lớp đất ẩm ướt bên cạnh, "Không muốn đi nữa."

Cao Tân Hòa hoàn toàn không chấp nhận lý do này, "Tôi đã thu dọn hành lý xong rồi, chỉ chờ anh cùng ra ngoài lập nghiệp thôi. Bây giờ anh không đi, vậy tôi biết làm sao đây?"

Trình Dã không biểu cảm nói: "Cậu muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi."

Cao Tân Hòa: "..."

Hắn ta nhìn Trình Dã như nhìn một kẻ phụ bạc.

Trình Dã không để ý đến vẻ mặt u oán của hắn ta đứng dậy phủi bụi trên quần, "Đi thôi, không thì đến công trường sẽ muộn đấy."

Công việc là do bố của Cao Tân Hòa giới thiệu, là bốc vác gạch ở công trường, một ngày năm mươi tệ. Cao Tân Hòa là vì không muốn đi học, bố hắn ta cố ý cho hắn ta đi chịu khổ một chút, còn Trình Dã thì đơn thuần là thiếu tiền.

Khi họ đến thì công trường đã tập trung một nhóm người, hoặc ngồi xổm hoặc đứng hút thuốc. Hai thiếu niên chưa lớn từ ven đường leo lên, mái tóc đỏ của Cao Tân Hòa trông rất nổi bật.

Người đàn ông trung niên đang ngồi xổm trên tảng đá liếc thấy mái tóc đỏ liền vớ một viên đá ném tới, "Thằng ranh con! Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, nhuộm lại cái tóc đó đi, mày sống chết không nghe đúng không?"

Cao Tân Hòa nhanh nhẹn nhảy tránh, lách người trốn ra phía sau Trình Dã, "Bố không hiểu đâu, cái này gọi là thời trang."

Cao Quyền tức đến xanh cả mặt.

Trong đám đông vang lên tiếng cười rải rác.

Trình Dã kéo Cao Tân Hòa từ phía sau ra, chào hỏi Cao Quyền, "Bác Cao."

Cao Quyền gõ cái tẩu thuốc lá lên tảng đá bên dưới, ngậm tẩu hút vài hơi, đôi mắt hơi đục dừng lại trên người Trình Dã vài giây, "Nghe thằng nhóc Tiểu Tân nói cháu định ra ngoài làm thuê à?"

"Trước đây cháu có nghĩ vậy, bây giờ không định đi nữa rồi." Trình Dã trả lời ông ta.

Nghe hắn nói vậy, Cao Quyền ngược lại nở một nụ cười, "Không đi thì tốt rồi, cháu học giỏi, cứ yên tâm học hành, thi đỗ đại học quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Chuyện tiền bạc không vội, có một tiền đồ tốt đẹp thì hơn hẳn mấy chục, mấy trăm tiền công bây giờ."

Nói đoạn, ông ta trừng mắt nhìn Cao Tân Hòa một cái chỉ hận không rèn được, "Mày xem mày xem, cà lơ phất phơ, nghe Trình Dã đi làm thuê thì mày cũng đòi đi, mày tưởng việc làm thuê dễ kiếm lắm sao?"

Cao Tân Hòa không phục, "Có gì mà khó kiếm? Con nghe thím nói, chỉ cần ngồi ở đó, đóng gói hàng hoá một ngày là được một trăm rồi. Hơn nữa, thành tích của con cũng không tốt, học phí trường số một đắt thế, tốn vào người con đúng là lãng phí."

Cao Quyền hận không thể nhấc tảng đá dưới chân lên mà gõ vào trán hắn ta.

Họ đứng chờ ở đó hơn hai mươi phút, từ xa mấy chiếc xe tải lớn chạy đến, bên trong toàn là gạch và xi măng, còn công việc của họ là phụ trách vận chuyển gạch và xi măng lên.

Thể trạng Trình Dã to lớn, dù mới mười bảy tuổi, nhưng đứng ở đó, hắn cao lớn hơn rất nhiều người trưởng thành, lẫn vào đám đông cũng không nói gì, trầm lặng ít lời.

Tuy nhiên hắn làm việc rất nhanh nhẹn, sức lực lại lớn, những người vốn có chút ý kiến với việc Cao Quyền gọi hắn đến, khi nhìn thấy hắn một hơi vác ba bao xi măng thì âm thầm ngậm miệng.

Họ cứ thế bốc vác đến sáu giờ chiều, núi xa xa như bức tranh mực tàu, các nhà trong làng lần lượt sáng đèn.

Đầu ông chủ đội đèn pin, ánh đèn quét qua đám đông đang tụ tập, "Trật tự, trật tự, xếp hàng nhận tiền công nào!"

Một ngày năm mươi tệ, Trình Dã và Cao Tân Hòa chỉ làm nửa ngày, vai đã bị cọ xát đến tróc da, cũng chỉ nhận được hai mươi lăm tệ.

Trên đường về, Cao Tân Hòa và Trình Dã vẫn đi đường tắt, Cao Tân Hòa mệt đến không đi nổi, mái tóc đỏ bị xi măng nhuộm thành màu xám. Hắn ta thử cử động vai, toàn thân đau rát.

"Đệt! Mất nửa cái mạng mới được hai lăm tệ, còn không bằng vào nhà máy làm thuê."

Trình Dã ngồi xổm bên bờ sông rửa tay, Cao Tân Hòa ngứa tay bẻ một cành liễu ngậm trong miệng, "Anh Trình, bố tôi nói hôm nay anh sang nhà tôi ăn cơm."

Trình Dã rửa tay xong bắt đầu rửa mặt, nước suối lạnh buốt chảy qua da thịt hắn, hắn không hề nhíu mày, "Không đi nữa, hôm nay tôi đến nhà dì Giang ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!