Giang Thời làm sao biết được những chuyện này trong đầu Trình Dã.
Y bị Trình Dã ép vào góc nóng bừng, tiếng chuông vào lớp vang lên, thấy hắn còn chưa đi, y duỗi chân ra đá hắn một cái dưới gầm bàn:"Vào học rồi, đi nhanh đi."
Trình Dã có vẻ tiếc nuối đứng dậy.
Gió từ cửa sau thổi vào, sách trên bàn bị thổi bay, ánh nắng buổi chiều chói mắt, bóng của Trình Dã đổ lên người Giang Thời.
"Thiếu gia, cuối tuần chúng ta đi bán đồ, anh đi cùng không?"
Giang Thời chưa từng thấy Trình Dã bán đồ. Dựa vào sự hiểu biết của y về Trình Dã, Giang Thời cũng khó mà tưởng tượng được hắn có thể bán được đồ, đoán chừng cũng là kiểu đứng tại chỗ nửa ngày không thốt ra được một câu.
Nhưng thực tế, Trình Dã còn có thể hạ thấp mình hơn cả y tưởng tượng.
Cách trường cấp ba số 1 không xa có một khu phố ẩm thực, họ chọn vị trí bán hàng ở đây, nhưng đến hơi muộn, không chiếm được vị trí đắc địa, chỉ có thể tìm một góc hơi hẻo lánh.
Giang Thời nói là đến giúp, nhưng thực tế không ai bảo y làm gì. Trình Dã mang theo một cái ghế, tìm một góc khuất gió đặt xuống, Giang Thời liền được sắp xếp ngồi trên ghế.
Gió đêm mang theo mùi thịt nướng, Lưu Mãn và Tiểu Lục đang bày đồ, Trình Dã cầm danh sách đếm số lượng. Khi gặp người đi ngang qua, hắn sẽ thu lại vẻ hung tàn như dã thú trong mắt, nụ cười không nịnh hót, nhưng lại toát ra vẻ chất phác đến lạ.
"Có muốn xem không? Đồ trang sức mới về, rẻ mà lại đẹp."
Ánh mắt của người phụ nữ trung niên bị hắn thu hút.
Trình Dã lén lút liếc nhìn người phụ nữ, cất danh sách đi, cúi đầu lật lật, từ trong đó lôi ra một sợi dây chuyền tay đơn giản cổ điển.
"Có thể xem cái này, kiểu dáng trang nhã không lỗi thời, đeo lên tay cũng không trông già dặn, dây được đan bằng dây thừng, rất chắc chắn, đeo bao lâu cũng không đứt."
Rõ là người phụ nữ bị hắn nói có chút hứng thú, cầm lên xem xét.
Trình Dã nhìn thấy những nếp nhăn thô ráp trên lòng bàn tay bà.
Hắn nói: "Chất liệu của dây chuyền đều là loại chắc chắn và chống nước, đeo để làm việc nhà rửa đồ hoàn toàn không có vấn đề."
Người phụ nữ hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Lưu Mãn vừa định nói ba tệ, Trình Dã không để lộ động tác đá gã một cái, nhanh chóng mở lời, "Bốn tệ."
Người phụ nữ nhíu mày, "Bốn tệ đắt quá, tôi ăn một bát bún cũng chỉ bốn tệ thôi."
"Chị ơi, bốn tệ không đắt đâu, bên cạnh có một tiệm đồ trang sức, kiểu dáng và chất lượng như cái chị đang cầm, chị vào tiệm xem thử, có phải phải mất mười mấy tệ không? Mặc dù thu chị bốn tệ, nhưng sợi dây chuyền này có thể đeo rất lâu, tốt hơn những cái rẻ đẹp nhưng chỉ vài ngày là đứt."
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên có chút do dự, nhưng bốn tệ đối với bà vẫn hơi đắt, bà suy nghĩ một lát, có hơi không muốn mua.
Lúc này Trình Dã lại mở lời, "Chị xem thế này có được không..." Hắn cúi lôi ra một chiếc khóa bình an chưa bày ra từ trong túi: "Cái khóa này là loại đắt nhất ở đây của chúng em, rất thích hợp để cho trẻ con đeo. Bình thường cái khóa này chúng em phải bán mười lăm tệ, nhưng bây giờ hàng của chúng em quá nhiều, không có thời gian bày bán, nếu chị thực sự thích, em tặng kèm chị một cái khóa, hai món thu chị mười tệ được không?"
Hắn đưa chiếc khóa trong tay cho người phụ nữ, "Chị xem chất lượng của cái khóa này đi, hai hôm trước đứa con của dì em vừa tròn một tháng, em đã tặng cái khóa này cho nó, dì em hài lòng lắm, ngày nào cũng đeo vào cổ đứa bé."
"Chị xem cái này được làm tỉ mỉ, nói là mua ở tiệm vàng cũng có người tin, nếu không phải chúng em đang cần bán gấp, cũng không bán giá này cho chị đâu."
Người phụ nữ cầm trên tay xem xét, phát hiện quả thật không tệ, hơn nữa những lời Trình Dã nói cũng làm bà rất động lòng, bà cắn răng, lôi ra mười tệ từ trong túi: "Được, gói lại cho tôi đi."
Giang Thời trơ mắt nhìn, chỉ trong chốc lát Trình Dã đã bán được hai món đồ.
Không chỉ y có chút ngây người, Lưu Mãn cũng ngây ra nhìn người phụ nữ đi xa, gã giơ ngón tay cái về phía Trình Dã:"Anh ơi, đỉnh của chóp luôn."
Giang Thời nói: "Cậu ấy bán như vậy không lỗ sao?"
"Lỗ?" Lưu Mãn cười một tiếng, "Làm sao mà lỗ được, sợi dây chuyền đó vốn dĩ bọn em chỉ bán hai ba tệ, cái khóa thì khoảng năm tệ, anh Trình nói một đống, không những bán được giá cao hơn, còn khiến người ta cảm thấy bọn em bị lỗ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!