Trương Trì: "??"
"Không phải..." Cậu ta nói: "Quan hệ của mày với cậu ta tốt từ bao giờ vậy, tốt đến mức có thể mua quần áo cho cậu ta rồi hả?"
"Không tốt đến thế." Giang Thời lúng túng nói: "Chủ yếu là cậu ấy nghèo, nghèo biết không? Ngay cả một bộ quần áo tươm tất cũng không có, tao thấy cậu ấy đáng thương."
Trương Trì chỉ từng thấy người nghèo trên TV, nhưng điều đó không ngăn cản cậu ta tưởng tượng ra cảnh thiếu niên nghèo khổ ở miền núi không có quần áo che thân, nghĩ thôi đã thấy đáng thương rồi:"Vậy mày mua đi, có cần tao đưa tiền cho mày không?"
"Không cần, tao có mang theo."
Giang Thời cầm quần áo lên hỏi ông chủ một lần nữa:"Cái này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ ngồi sau cắn hạt dưa, nghe vậy lướt mắt từ trên xuống dưới nhìn hai người:"Tám mươi."
Trương Trì gãi gãi đầu, "Rẻ quá vậy, tám mươi tệ có thể mua được một chiếc áo phông, hay là sau này tao cũng đến đây mua đi."
Giang Thời: "..."
Trên người y chỉ có hơn một trăm tệ, mua áo phông rồi thì không mua được thứ khác.
Y cầm quần áo lật đi lật lại, muốn học theo Giang Tuyết mặc cả với ông chủ, nhưng mấy chữ "rẻ hơn chút" cứ nghẹn lại ở cổ họng không sao nói ra được.
Cứu mạng! Xấu hổ quá đi mất!
Thực sự không còn cách nào, Giang Thời đặt quần áo xuống, lùi lại hai bước tựa vào tai Trương Trì thì thầm: "Mày biết mặc cả không?"
Trương Trì: "Mặc cả? Cái đó là gì vậy?"
Giang Thời: "..."
Mười lăm phút sau…
Tống Kiến An cầm quần áo lên lướt qua một cái, đầu cũng không ngẩng: "Hai mươi."
"Hai mươi?" Ông chủ lớn giọng, "Hai mươi sao cậu không đi cướp luôn đi?"
Hắn đứng trước quầy hàng, trông bình tĩnh hơn nhiều so với hai người đang thập thò phía sau.
"Có chỉ thừa, đường may cũng không đều, form không chuẩn, vải thô ráp tay, hai mươi tệ là còn cho cao đấy."
Ông chủ nói: "Em trai, hai mươi tệ thật sự không được, giá nhập của tôi đã hơn hai mươi rồi. Năm mươi tệ, muốn thì lấy đi."
Tống Kiến An: "Hai mươi lăm."
"Này cậu..."
Hắn đặt quần áo xuống, "Không bán thì thôi, chúng tôi đi đây."
Thấy hắn sắp đi, ông chủ hoảng hốt, "Hai mươi lăm thì hai mươi lăm, cho cậu, cho cậu."
Giang Thời kinh ngạc.
Y ngây người trả tiền, ánh mắt nhìn Tống Kiến An tràn đầy sự sùng bái: "Cậu giỏi thật."
Tống Kiến An đẩy kính, "Thao tác cơ bản thôi."
Ngân sách eo hẹp ban đầu của Giang Thời dưới sự giúp đỡ của Tống Kiến An bỗng trở nên dồi dào, khi về mang theo mấy túi đồ.
Máy bay hạ cánh gần mười một giờ đêm, sân bay Lâm Thành rất vắng, bên ngoài không có mấy người, gió nửa đêm thổi đến lạnh buốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!