Chương 36: (Vô Đề)

Tạ Hồng siết chặt ly rượu trong tay: "Tống Thời!"

Giang Thời ăn xong miếng bánh ngọt trong tay, vỗ vỗ tay: "Nói xong thì cút. Còn nữa, tôi tên là Giang Thời."

Cảnh tượng thiếu gia giả thất thế trong tưởng tượng không xuất hiện, so với trước đây, Giang Thời thậm chí còn trở nên ngông cuồng và không kiêng nể gì hơn.

Sao cậu ta dám? Và sao cậu ta có thể?

"Không có sự bảo vệ của nhà họ Tống, cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Giang Thời, từ Giang Thành phồn hoa đến cái nơi như Lâm Thành chắc khó chịu lắm phải không? Có phải ở đó chịu khổ nên cố ý chạy về đây ôm đùi Trương Trì không?"

Đối mặt với sự tức giận của Tạ Hồng, Giang Thời chỉ lười biếng duỗi chân:"Cũng được, ăn ngon uống tốt, không thiếu tiền, cũng không thiếu tình yêu, nếu muốn xem trò cười của tôi, e là phải làm cậu thất vọng rồi."

Tạ Hồng không phải là kẻ không biết hàng, bộ đồ Giang Thời đang mặc hắn chỉ cần lướt qua một cái là có thể nhận ra thương hiệu và giá cả.

Áo hơn bốn trăm, giày hơn ba trăm.

Số tiền này nhìn thì không nhiều, nhưng tiền bây giờ rất có giá trị, những bộ đồ họ mặc hàng ngày cũng có giá tương tự.

Chiếc ly rượu trong tay Tạ Hồng suýt bị hắn bóp nát, hắn nhìn chằm chằm Giang Thời, trong mắt đầy hận thù và không cam lòng, "Cậu nghĩ cậu đắc ý được bao lâu? Rời khỏi nhà họ Tống mấy ngày này cậu vẫn có thể phong quang, nhưng năm năm, mười năm sau cậu còn có thể không? Đừng quên, bây giờ cậu không còn là thiếu gia nhà họ Tống nữa, chỉ là một thằng nhà quê thôi, tương lai có thể làm nên sóng gió gì?"

Giang Thời còn chưa kịp nói gì, Tống Kiến An ngồi bên cạnh đã đóng cuốn sổ từ vựng lại, nhíu mày nhìn Tạ Hồng:"Thứ nhất, con người là để phát triển, hiện tại không bằng tương lai. Thứ hai, gia thế chỉ là yếu tố bên ngoài để phát triển con người, thành công hay không phụ thuộc vào năng lực cá nhân. Thứ ba, dùng tiền bạc và xuất thân để đánh giá một người thật sự là một hành động vô cùng ngu xuẩn.

Cuối cùng, lời nói và hành vi của cậu cực kỳ xúc phạm, không còn phù hợp với lễ nghi xã giao thông thường, cậu nên xin lỗi Giang Thời."

Tạ Hồng tức giận:"Cậu lại là cái thá gì, tôi nói chuyện với Giang Thời đến lượt cậu xen vào à?"

Tống Kiến An nghiêm túc:"Tôi sẽ mang nguyên văn lời nói của cậu kể cho bố tôi nghe, và, Giang Thời không muốn nói chuyện với cậu."

"Tống Kiến An!" Tạ Hồng gọi tên hắn, suýt chút nữa thì nghiến nát răng;"Hay lắm, chắc cậu không quên ai đã cướp đi cuộc sống ưu việt hơn mười năm của cậu chứ? Bây giờ cậu lại đứng về phía nó, lúc trước cậu ở Lâm Thành ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nó có nghĩ đến cậu không?"

"Thứ nhất, không phải Giang Thời đã cướp đi cuộc sống của tôi, mười mấy năm trước cậu ấy chỉ là một đứa bé sơ sinh, không có khả năng gây án. Thứ hai, người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu có nỗi khổ của người giàu, hai bên không thể so sánh, khi cậu ấy ở đây bị các người bắt nạt mà không để tôi nghĩ cho cậu ấy, ngược lại lại bắt cậu ấy nghĩ cho tôi, điều này không công bằng.

Thứ ba, tôi ở Lâm Thành sống rất tốt, mẹ tôi rất yêu thương tôi, không có chuyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Cuối cùng, logic ngôn ngữ của cậu rất lộn xộn, lời nói trước sau bất nhất, lễ nghi cũng đáng lo ngại, rảnh rỗi không có việc gì làm thì nên đọc sách nhiều hơn."

Tạ Hồng tức đến tái mặt, đưa tay chỉ vào Tống Kiến An run rẩy hồi lâu không nói được một chữ, cuối cùng chỉ có thể hậm hực bỏ đi.

Giang Thời chứng kiến toàn bộ quá trình không nhịn được cười thành tiếng: "Có vẻ như cậu phù hợp ở đây hơn tôi."

Để đám thiếu gia con nhà giàu ngạo mạn này phải nghẹn lời như vậy, cũng không có mấy ai làm được.

Vẻ mặt Tống Kiến An bình thường ngồi xuống:"Một đám người ngu xuẩn đội một cái đầu ngu xuẩn, bạn Giang Thời ở cùng họ lâu như vậy mà vẫn giữ được sự trong sáng ban đầu, thật khó cho cậu."

Giang Thời nghĩ, y cũng không cao thượng đến thế.

Y nói: "So với cậu thì tôi nhát hơn nhiều, ít nhất trước đây tôi không dám phản kháng như cậu."

"Đây không phải là nhát." Tống Kiến An cầm cuốn sổ từ vựng, sắp xếp từ ngữ một lúc mới mở miệng:"Chỉ là cậu yêu họ hơn tôi, cậu sợ làm phiền họ, nên nhiều lúc chọn cách nhẫn nhịn, nhưng họ lại coi sự nhẫn nhịn đó là điều hiển nhiên."

"Con người đều là những cá thể độc lập, có tư tưởng, có tâm hồn, chưa bao giờ có chuyện gì là sinh ra đã hiển nhiên, tiếc là họ không hiểu."

Khoảnh khắc đó, Giang Thời như thể nhìn thấy ánh sáng của triết học trên khuôn mặt hắn.

Giây tiếp theo, Tống Kiến An lại nói: "Không nói với cậu nữa, tôi còn chưa học xong từ vựng."

Hắn cầm cuốn sổ từ vựng, đưa ra lời mời chân thành với Giang Thời, "Bữa tiệc rất nhàm chán, bạn Giang Thời, cậu có muốn cùng tôi học từ vựng không?"

Giang Thời khéo léo từ chối.

Y lướt mắt một vòng trong đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy Hoắc Tịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!