Chương 35: (Vô Đề)

Giang Thời lập tức trợn tròn mắt, "Này!"

Trình Dã lật một tờ giấy nháp chưa viết, "Ừm, lỗi của tôi, tại tôi dùng cách giải phức tạp, tôi đổi cách giải khác chắc chắn anh sẽ hiểu."

Cô bạn cùng bàn Lý Thải Anh lén lút liếc nhìn hai người, rồi móc sổ tay ra, chìm vào việc học điên cuồng.

Giang Thời biết khả năng học của mình từ trước đến nay không tốt, nếu không hồi nhỏ đã không phải học thêm lâu như vậy, mà cũng chỉ đạt được thành tích trung bình.

Ánh mắt của Tống Bác và Tôn Uyển Vân nhìn y càng ngày càng thất vọng, rõ ràng y đã rất cố gắng, nhưng kết quả vẫn không như ý.

Sau này họ từ bỏ Giang Thời, trong nhà không còn giáo viên dạy thêm nữa, dần dần, Giang Thời cũng từ bỏ chính mình.

Mười tám năm trước đó y sống như một con rối, cũng nghĩ rằng cả đời mình sẽ như vậy, nhưng không ngờ y lại là một thiếu gia giả.

Thôn Khê Liễu không còn là chiếc lồng nhốt y, y cũng không phải là con rối, nhưng sự tự do này đến quá muộn, vách đá treo lơ lửng dưới chân y biến thành một cánh đồng trống trải, gió đến từ khắp mọi hướng, Giang Thời không tìm thấy phương hướng.

Nhưng Trình Dã thì khác.

Hắn cúi đầu viết chữ, nét bút sắc lẹm, ngang, gập, phẩy, mác như dao, lạnh lùng cứa lên giấy. Hắn sinh ra trong mưa gió, bão tố hủy hoại tất cả của hắn, nhưng lưng hắn chưa từng cong đi một phân, mỗi bước đi về phía trước đều rất kiên định.

Nhận thấy ánh mắt của Giang Thời, Trình Dã dừng bút, "Sao vậy? Có phải tôi vừa làm anh tức giận không?"

Hắn cẩn thận, "Hay là anh mệt rồi? Hay chúng ta nghỉ một lát rồi học tiếp nhé?"

Giang Thời khẽ cười, "Trình Dã, nếu sau này cậu có con, với mức độ cưng chiều như cậu, sớm muộn gì nó cũng hư thôi."

"Tôi sẽ không có con." Trình Dã nói: "Cũng sẽ không cưng chiều con."

"Sao cậu biết cậu sẽ không có con?"

"Sau này anh sẽ biết thôi." Trình Dã trải tờ giấy nháp ra trước mặt Giang Thời, "Đừng nghĩ vẩn vơ nữa, xích lại đây một chút, tôi giảng bài cho anh."

Dưới sự nỗ lực của Trình Dã, cuối cùng Giang Thời cũng hiểu được một bài vật lý. Y viết đáp án lên, hiếm hoi nở nụ cười có chút vui vẻ, trong mắt như lấp lánh những vì sao, "Tôi cũng không ngốc lắm nhỉ, bài khó như vậy cũng làm được rồi."

Trình Dã nhìn y cười, "Ừ, thiếu gia rất thông minh."

Cười xong Giang Thời mím môi, "Vậy cậu nói xem, bây giờ tôi bắt đầu học có kịp không?"

"Kịp, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng kịp."

"Nhưng mà..."

Những hành động của y mấy ngày nay Trình Dã đều nhìn thấy, hắn biết y đang nghĩ gì, "Không có nhiều nhưng mà như vậy. Anh thích học thì học, không thích thì thôi. Anh thích học, bài nào không biết tôi dạy anh, một lần không được thì hai lần, anh sẽ luôn hiểu được. Không thích học thì đừng học, chơi game, ngủ, sống sao cho vui vẻ là được."

"Anh là sự tự do, không ai có thể ép buộc anh làm gì, so với một số xiềng xích bên ngoài, tôi càng mong anh sống vui vẻ hơn."

Giang Thời chỉ cần vui vẻ là được, còn lại hắn sẽ giải quyết.

Giang Thời không nói gì.

Trình Dã thu lại tài liệu trên tay y: "Được rồi, đi ăn cơm thôi."

...

Cứ như vậy trôi qua hai ngày, Giang Thời đột nhiên nhớ ra một chuyện, "À phải rồi, bao giờ cậu đi thi toán?"

Hai ngày nay y cũng không thấy Trình Dã xem sách, mấy trăm tệ tiền thưởng đó, cậu ta cũng quá thờ ơ rồi.

Trình Dã đang sắp xếp lại vở ghi chép cho Giang Thời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!