Gió thổi cây cối hai bên đường xào xạc, Trình Dã tưởng mình sẽ không đợi được câu trả lời của Giang Thời. Kết quả chưa đầy mấy giây, phía sau truyền đến giọng nói rất nhỏ của Giang Thời.
"Không thích."
Bước chân của Trình Dã khựng lại, như thể hắn bất lực thở dài: "Không thích đến mức nào?"
"Rất... rất... không thích."
Trình Dã rất lâu không nói gì.
Hắn cõng Giang Thời đến trước khu chung cư cũ kỹ quen thuộc, cầu thang không có đèn, hắn mò mẫm bước lên lầu nhờ ánh sáng bên ngoài.
Cầu thang im lặng chỉ có tiếng bước chân vững chãi của hắn.
Đi được nửa đường, Trình Dã dừng lại. Hắn hơi nghiêng đầu, trong bóng tối không nhìn rõ ngũ quan: "Thiếu gia, câu anh vừa nói là thật hay giả?"
Giang Thời không đáp lại, như thể đã ngủ.
Đợi đến khi Trình Dã leo lên tầng hai, Giang Thời đang nằm sấp trên vai hắn mím môi cười một tiếng.
"Giả. Trình Dã, tôi lừa cậu đấy."
…
Đợi đến khi Trình Dã vào được phòng của Lưu Mãn, Giang Thời đã hoàn toàn ngủ say.
Hắn đặt người lên ghế sofa, lục lọi tủ quần áo lộn xộn của Lưu Mãn, cuối cùng cũng tìm thấy một bộ ga trải giường và vỏ chăn đã giặt.
Giang Thời say ngủ rất yên tĩnh, dù có dựa vào chiếc ghế sofa không thoải mái cũng chỉ khẽ nhíu mày, nhưng hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Trình Dã thay chăn xong, trải áo khoác đồng phục của mình xuống dưới, bế Giang Thời lên giường.
Giang Thời trên giường nghiêng đầu cọ cọ gối, nắm lấy một góc áo khoác đồng phục, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi cứ thế ngủ tiếp, ngoan đến mức mặc người sắp đặt.
Trình Dã ngồi xổm trước giường.
Người trước mặt ngủ không chút phòng bị, trên mặt ửng hồng, môi hơi hé, lộ ra một chút răng trắng tinh, đôi môi hồng hào bóng bẩy.
Ánh mắt Trình Dã lướt qua vầng trán đầy đặn của y, rồi dừng lại ở lông mày, mắt, mũi, cuối cùng cố định ở môi.
Ngay từ đầu khi nhận ra tâm tư của mình đối với Giang Thời không đúng, Trình Dã đã lên mạng tra cứu tài liệu.
Lúc đó mạng internet chưa phát triển, tư tưởng con người còn rất cổ hủ, đồng tính luyến ái chỉ nghe nhiều ở nước ngoài, ở trong nước, đây là một loại bệnh.
Thì ra hắn thật sự có bệnh.
Trình Dã lại nghĩ, Giang Thời có bị bệnh này không?
Không ai cho hắn câu trả lời, nhưng càng tra cứu, dần dần, hệ thống bắt đầu đẩy hình ảnh và video cho hắn.
Lúc đó lực lượng kiểm duyệt mạng không lớn, trên mạng cái gì cũng có thể nhìn thấy.
Tuổi mười bảy mười tám là tuổi dậy thì sôi nổi, rất nhiều đêm khuya tỉnh giấc, những hình ảnh và video đó luôn xuất hiện trong giấc mơ của Trình Dã.
Nhân vật chính trong mơ biến thành Giang Thời.
Mặt vẫn là khuôn mặt đó, mắt vẫn là đôi mắt đó, nhưng khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt tràn đầy tình cảm, chỉ cần khẽ liếc nhìn một cái luôn khiến hắn đau nhói toàn thân.
Những video đó quá ph*ng đ*ng, quỳ, nằm sấp, ngồi... Giang Thời trong mơ cũng chủ động đến mức không tưởng, đoạn eo nhỏ nhắn dán vào hắn, tay run rẩy khi nắm lấy, chủ động nuốt xuống từng chút một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!