Mãi đến gần giờ tự học tối Trình Dã mới về.
Trong lớp học hỗn loạn, sách vở và bài tập bay tứ tung.
Bạn cùng phòng của Giang Thời ngồi ở bàn trước y, khi Trình Dã chưa chuyển đến thì thường ăn cơm cùng Giang Thời, kết quả Trình Dã vừa đến đã cướp mất vị trí của cậu ấy.
Chàng trai tính cách rụt rè, bạn ăn bị cướp cũng không dám nói gì, mỗi lần chỉ có thể lặng lẽ nhìn Giang Thời và Trình Dã rời đi. May mà gần đây cậu ấy đã tìm được bạn ăn mới, rộng lượng tha thứ cho sự "phản bội" của Giang Thời, sẵn sàng chủ động nói chuyện với y.
Giang Thời căn bản không biết những chuyện này, y đang cầm điện thoại chơi xếp hình, chàng trai phía trước quay đầu lại hỏi y:"Giang Thời, cậu làm bài tập toán chưa?"
Tay y run lên, không cẩn thận ấn nhầm nút xoay, khối hình không đều rơi xuống đáy, kẹt lại tạo thành hai khoảng trống.
"Bài tập? Bài tập toán gì cơ?"
Chàng trai im lặng một chút: "Hai tờ lận, giờ tự học tối nay sẽ giảng."
Bài tập của Giang Thời đều do Trình Dã làm, đương nhiên là đôi khi y cũng làm một ít, những bài không làm được thì vứt cho Trình Dã.
Lâu dần y không nhớ những điều này nữa, hoàn toàn dựa vào Trình Dã nhắc nhở.
Bây giờ Trình Dã không có ở đây, đầu óc Giang Thời trống rỗng.
"Bao giờ thì phát đề thi vậy? Có quan trọng không?"
Người bạn ngồi bàn trên ném cho y một ánh mắt "tự cầu may".
Giang Thời đặt điện thoại xuống, lục lọi trong hộc bàn của mình, đừng nói đến ôn thi, sạch sẽ đến mức không có cả một cuốn vở.
Y đứng dậy, cúi người lục lọi hộc bàn của Trình Dã, lục mãi cuối cùng cũng tìm thấy tờ đề toán kẹp trong sách ngữ văn, tùy tiện khoanh vài câu trắc nghiệm, còn phần điền vào chỗ trống và bài toán lớn thì chẳng làm câu nào.
Trên tờ đề còn chưa viết tên, Giang Thời lập tức chiếm làm của riêng, cầm bút lên viết tên mình rõ to.
Cô bạn cùng bàn thấy vậy đưa cho y một tờ đề, "Tôi làm rồi, cậu muốn chép không?"
Giang Thời ném cho cô ánh mắt cảm kích, "Người tốt bình an cả đời."
Cô gái mím môi cười rất ngại ngùng, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền, tai đỏ ửng nhìn Giang Thời, rồi lại nhìn tờ đề trong tay y, khi nói chuyện giọng cũng yếu ớt: "Bình thường bài tập của cậu đều do Trình Dã làm cho cậu sao?"
Giang Thời vùi đầu miệt mài viết: "Cũng coi như vậy, dù sao tôi thấy cậu ấy làm một bản cũng là làm, hai bản còn có thể củng cố kiến thức nữa."
Cô gái: "Ồ ồ ồ..."
"Ồ" xong cô lại không nhịn được cười, "Thế cậu ấy làm những cái này cho cậu không tức giận sao?"
"Tức giận ư?" Giang Thời nói: "Có thể làm bài tập cho thiếu gia đây là vinh hạnh của cậu ấy, cậu ấy còn dám tức giận sao? Tôi chưa bắt cậu ấy quỳ tạ ơn là còn may đấy."
Cô gái "hơ hơ hơ" cười, cười đến mức Giang Thời không nhịn được liếc nhìn cô một cái. Vừa đối mắt, cô gái lập tức cúi đầu.
Trình Dã đúng lúc này bước vào.
Hắn đi cửa sau, vừa vào đã thấy Giang Thời đang nhìn chằm chằm cô bạn cùng bàn, còn cô gái thì ngại ngùng cúi đầu.
Hắn nhíu mày, thô bạo kéo ghế ra, tiếng động chói tai cuối cùng cũng thu hút ánh mắt của Giang Thời.
"Cậu về rồi à? Chiều nay ra ngoài làm gì thế?"
Trình Dã vừa há miệng định giải thích, Giang Thời lại quay đầu lại: "Mau làm bài tập đi, lát nữa sẽ giảng đấy."
Vùi đầu chép một câu, Trình Dã vẫn đứng sau y, Giang Thời đặt tờ đề cô gái cho ra giữa, "Đứng ngây ra đấy làm gì? Viết đi chứ! Nhanh lên, tôi chia cho cậu chép."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!