Y ném hộp sô cô la Trình Dã đặt vào lòng mình trở lại, "Tôi không cần đồ của cậu."
"Tại sao?" Trình Dã nói: "Vẫn chưa đủ tốt sao?"
Đây là vấn đề tốt hay không tốt sao?
Giang Thời hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích với hắn, "Cùng lắm chúng ta chỉ là bạn bè thôi, cậu không cần thiết phải cho tôi những thứ này, cũng không có nghĩa vụ phải cho tôi những thứ này. Tôi không cần cậu cho tôi cái gì, nếu cậu có tiền thì tự mà tiết kiệm đi, cậu một mình, sau này chỗ tiêu tiền sẽ chỉ nhiều hơn."
Nói đến đây y không kìm được liếc nhìn cái túi trong lòng Trình Dã, "Tiền cậu mua đồ từ đâu ra?"
"Kiếm được."
Lại là kiếm được…
"Cậu ngày nào cũng ở bên tôi, thời gian đâu mà kiếm tiền?"
Trình Dã không có ý định giấu Giang Thời, nói rõ từng li từng tí.
"Tôi nhờ bạn mua một lô hàng nhỏ mang về bán, tôi chịu trách nhiệm đưa tiền, họ chịu trách nhiệm bán, tiền là từ việc bán đồ mà chia lợi nhuận."
Giang Thời hỏi hắn, "Tổng cộng kiếm được bao nhiêu?"
Trình Dã nói: "Một nghìn năm trăm tệ."
Chia năm trăm tệ cho Lưu Mãn và Tiểu Lục, lần trước đưa cho Giang Thời năm trăm tệ, mua đồ lại tốn hai trăm tệ, bây giờ trên người Trình Dã chỉ còn ba trăm tệ.
Tiền hết thì có thể kiếm lại, nhưng Giang Thời giận thì phải dỗ ngay lập tức.
Giang Thời không biết hắn đã tiêu hết tiền, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn với hành vi tiêu tiền phung phí của hắn, "Kiếm tiền là ghê gớm lắm sao? Kiếm tiền rồi cứ thế tiêu à? Cậu có thể suy nghĩ cho tương lai của mình một chút được không?"
"Đã suy nghĩ rồi." Trình Dã nói vậy.
Nghĩ cái quái gì!
Giang Thời đá hắn một cú.
Trình Dã bị đá một cú, ngoan ngoãn ngồi cạnh Giang Thời.
Giang Thời nói: "Cậu mang hết đồ của cậu về trả lại đi, tôi không cần."
"Mua rồi không trả lại được." Trình Dã cầm hộp sô cô la hỏi y, "Anh không thích nhãn hiệu này sao?"
Giang Thời nói: "Đây có phải là vấn đề thích hay không thích đâu? Rõ ràng đây là..."
"Đây chính là vấn đề thích hay không thích." Trình Dã nhìn y, "Giang Thời, anh chỉ cần xem xét có thích hay không thôi, những cái còn lại đều không phải vấn đề."
Nhìn đôi mắt đen láy của hắn, Giang Thời đứng sững lại.
Trình Dã vẫn cầm hộp sô cô la, "Vậy tôi đổi cách hỏi nhé, anh ghét ăn cái này sao?" Hắn hơi cúi người lại gần Giang Thời, hai mắt đối diện với y: "Nhìn vào mắt tôi mà nói."
Giang Thời muốn nói không thích, nhưng trước mặt lại là đôi mắt đen láy của Trình Dã, ánh mắt đó nhìn thẳng vào tận đáy lòng y như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của y, lời nói trái với lòng cứ mắc kẹt trong cổ họng không sao nói ra được.
Đương nhiên, y cũng không thể nói là thích.
Trình Dã cũng không hy vọng y sẽ nói thích. Giang Thời giống như một con nhím nhỏ ngang bướng, hắn còn chưa gỡ được gai, đương nhiên không thể thấy y lật bụng lăn lộn trong tay mình.
Đợi ba giây, hắn thu lại sô cô la, quả quyết nói: "Anh thích cái này."
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!