Đây đã là lần thứ hai Trình Dã phá hỏng chuyện của Hoắc Tịch.
Vùng gáy hắn ta vẫn còn vương lại lực kéo của Trình Dã lúc nãy, dùng sức cực lớn, hành vi cử chỉ th* t*c như thân phận của hắn, vô phép vô cùng.
Hoắc Tịch xoa vai: "Thằng họ Trình kia, chẳng lẽ bố mẹ mày không dạy mày ngắt lời người khác là rất bất lịch sự sao?"
Trình Dã không hề dao động: "Mẹ tôi mất rồi, bố tôi chết rồi, là trẻ mồ côi, không ai dạy."
Hắn đứng trước mặt Giang Thời, hạ mày nhìn Hoắc Tịch:"Mấy người thành phố có bố có mẹ lạ thật, gọi cái hành vi không để ý ý muốn người khác mà trực tiếp động thủ là nói chuyện sao? Tôi thấy là quấy rối thì đúng hơn nhỉ?"
Sắc mặt Hoắc Tịch lại đen thêm một độ:"Mày nghĩ mày là ai? Mới quen nó mấy ngày mà đã tưởng hiểu rõ nó lắm sao?"
Trình Dã nói: "Tôi không hiểu rõ anh ấy, nhưng tôi nghe thấy anh ấy nói không muốn nói chuyện với anh."
"Đó là cậu ấy đang giận dỗi tao..."
"Giận dỗi ư?" Trình Dã dồn ép: "Anh ấy có nói anh ấy đang giận dỗi sao? Đồng ý là đồng ý, không đồng ý là không đồng ý, đừng áp đặt những suy nghĩ đương nhiên của anh lên người anh ấy."
"Chỉ cần anh ấy không đồng ý, dù tôi có chết, anh cũng đừng hòng lại gần anh ấy một bước."
Hoắc Tịch há miệng, chuyển ánh mắt sang Giang Thời, "Cậu..."
Giang Thời nói: "Cậu về đi."
Vệt màu máu cuối cùng trên mặt Hoắc Tịch cũng biến mất.
Giang Thời cúi đầu đi về phía trước, Trình Dã theo sát phía sau y.
Giang Thời đi càng nhanh, Trình Dã theo càng nhanh.
Thấy y sắp đâm vào cây, Trình Dã nhanh tay kéo y lại.
Giang Thời hất tay hắn ra: "Làm gì! Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng như vậy là tôi có thể tha thứ cho cậu!"
Trình Dã thật thà nói: "Xin lỗi."
"..."
Xin lỗi, xin lỗi, cả ngày chỉ biết xin lỗi.
Mặt Giang Thời lạnh lùng bước vào trung tâm thương mại, Trình Dã theo sau: "Tôi thật sự không trốn học, tôi mua vé tàu buổi tối, tôi cũng không định vào làm phiền anh, ban đầu chỉ ngồi xổm ở cửa đợi anh ra thôi."
Không ngờ lại vừa lúc đụng phải anh và Hoắc Tịch nói chuyện.
Giang Thời dừng bước, "Thế thôi sao?"
Trình Dã cũng dừng bước, "Còn phải có nữa sao?"
Giang Thời: "..."
Cậu hỏi tôi à?
Trình Dã khựng lại một chút, cúi đầu, "Xin lỗi."
Bây giờ Giang Thời vừa nghe hắn nói xin lỗi là nổi cáu:"Im đi! Tôi hỏi cậu, sao cậu biết nhà họ Tống ở đâu?"
"Tống Kiến An nói với tôi."
Giang Thời ngẩn ra một thoáng: "Không phải cậu ta không thích cậu sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!