Ban đầu y không nhận ra mình bị bệnh, tỉnh dậy thấy đầu óc choáng váng, cố gắng mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Ôi trời, cái tủ lung lay như có chân.
Tiếng Giang Tuyết loảng xoảng dọn dẹp vệ sinh truyền đến từ bên ngoài, rồi dừng lại, ngay sau đó là tiếng bà nói chuyện: "Trình Dã, cháu đến chơi sớm vậy à?"
"Dì Giang." Trình Dã nói: "Cháu đến thăm Giang Thời ạ."
"Giang Thời vẫn còn ngủ mà."
"Cháu có thể vào xem không ạ?"
Cả hai đều là con trai, Giang Tuyết không nghĩ nhiều: "Cháu vào đi, phòng nó ở trong đó. Nhưng thằng bé này lúc dậy có hay cáu đấy, cháu làm nó thức giấc, cẩn thận nó tức giận mà nổi cáu với cháu đấy."
Giang Thời mềm nhũn cuộn tròn trong chăn, thầm nghĩ y đâu có quạo quọ lúc dậy đâu.
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa được đẩy mở một khe, giọng Trình Dã vang lên bên cửa:"Giang Thời?"
Giang Thời muốn mở miệng trả lời hắn, nhưng không hiểu sao cơ thể y không có chút sức lực nào, đừng nói mở miệng, ngay cả giơ tay cũng khó khăn.
Y cựa quậy một chút, rặn ra một tiếng r*n r* nghèn nghẹt.
Nghe thấy tiếng này là biết không ổn, Trình Dã lập tức đẩy cửa đi vào.
Căn phòng rất tối, chiếc chăn màu đỏ tươi cháy rực như lửa, màu đỏ rực rỡ in vào mắt khiến màu trắng duy nhất trong đó trở nên nổi bật. Khuôn mặt thiếu niên như quả vải đã bóc vỏ, mềm mại nằm trên gối, lông mi đen nhánh, tóc mềm mại.
Sự tương phản quá mạnh mẽ, Trình Dã đứng ở cửa rất lâu không nhúc nhích. Yết hầu hắn khẽ động, đáy mắt tối sầm, mãi đến khi Giang Thời lại r*n r* một tiếng mới cất bước đi đến.
Hắn vén chăn lên, như mở một món quà tân hôn mà nhấc người lên. Thiếu niên mặc một chiếc áo phông rộng rãi, xương quai xanh trắng nõn lộ ra từ cổ áo, trên người có một lớp mồ hôi, thân nhiệt quá cao, da bị ủ đến hồng hào.
Chạm vào là toả ra mùi thơm.
"Giang Thời." Trình Dã nắm lấy cằm Giang Thời, ngón tay lướt qua cằm y thấm đầy mồ hôi lạnh nhớp nháp:"Anh sốt rồi, còn nghe tôi nói không?"
Trả lời hắn chỉ có tiếng r*n r* dính dính của thiếu niên tựa vào cổ hắn.
Trình Dã tìm áo khoác khoác cho y, quay người cõng người ra ngoài.
Giang Tuyết trong sân giật mình: "Chuyện gì thế này?"
"Giang Thời sốt rồi, cháu đưa anh ấy đi bệnh viện."
Giang Tuyết ném chổi xuống:"Cháu cứ cõng nó đi trước, dì tìm tiền đến ngay."
Giang Thời cảm thấy mình như bị ném vào dung nham, lại như bị ném vào tủ lạnh, lúc lạnh, lúc nóng, mí mắt nặng trĩu như bị đổ chì.
Một lúc lâu y mới chậm rãi mở mắt, chỉ thấy con đường bên dưới lung lay.
"Trình... Trình Dã..." y khàn giọng gọi một tiếng.
Bước chân Trình Dã không ngừng: "Anh tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?"
"Tôi..." Giang Thời nuốt nước bọt: "Tôi sao vậy?"
"Anh sốt rồi, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện."
Nghe xong y mềm nhũn dựa vào vai Trình Dã, tạm thời chưa phản ứng kịp, mãi đến khi đến phòng khám.
Bác sĩ vẫn là ông lão lần trước Giang Thời bị dị ứng mua thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!