Chương 21: (Vô Đề)

Món ăn Trình Dã nấu ngon tới bất ngờ, đối với Giang Thời kén ăn mà nói thì còn có thể coi là ngon.

Cơm niêu được nấu bằng củi lửa nhỏ, đáy nồi có một lớp cháy xém màu vàng, Trình Dã dùng thìa khuấy một cái, mùi thơm của mỡ lợn, cơm, nguyên liệu nấu ăn hòa quyện vào nhau, Giang Thời không biết đã ăn hết hơn nửa từ lúc nào.

Sau đó thực sự không thể ăn thêm được nữa, y đẩy chiếc nồi đất còn lại một nửa về phía trước:"Tôi không ăn nữa."

Trình Dã ăn phần cơm thừa của y.

Gió đêm thổi vào từ cửa sổ mở rộng, ánh đèn trên đầu hai người chao đảo, trong bếp, những thanh củi chưa cháy hết phát ra tiếng tí tách.

Giang Thời đột nhiên cảm thấy có chút kỳ diệu.

Khi đó tết vừa qua, không khí Giang Thành vẫn còn vương mùi thuốc pháo, những chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa mỗi nhà còn chưa kịp thay, mặt đất tích một lớp tuyết dày.

Đêm giao thừa vừa qua, biệt thự nhà họ Tống chỉ còn mình Giang Thời. Cha mẹ y luôn bận rộn, bận kiếm tiền, bận lo cuộc sống riêng, sau khi phát hiện Giang Thời là một đứa trẻ ngốc nghếch không học được gì, họ cơ bản sẽ không còn để mắt đến y nữa.

Theo lẽ thường, sau ngày ba mươi Giang Thời chỉ có thể gặp cha mẹ một lần nữa vào ngày mười lăm.

Nhưng vào ngày mùng năm, cha mẹ y đã trở về.

Sắc mặt Tống Bác và Tôn Uyển Vân đều không tốt lắm, ánh mắt nhìn Giang Thời rất phức tạp, cuối cùng cũng chỉ đưa một bản xét nghiệm ADN đặt trước mặt Giang Thời.

"Tống Thời, con không phải con ruột của chúng ta."

Trong bản xét nghiệm ADN đó, việc cặp vợ chồng tinh ranh lại có một đứa con vụng về dường như đều đã được giải thích.

Không ai bận tâm đến cảm xúc của y, hơn mười năm chung sống đối với Tống Bác và Tôn Uyển Vân giống như một giấc mơ. So với Giang Thời, họ quan tâm hơn đến đứa con trai ruột mất tích hơn mười năm nay của mình.

Giang Tuyết đến nhanh hơn Giang Thời tưởng.

Hôm đó Giang Thành không có tuyết nhưng gió rất lớn, người phụ nữ trung niên đầy bụi bặm đẩy cửa nhà hàng một cách thảm hại.

Họ chỉ nhìn nhau một cái, nước mắt đã lăn dài từ khóe mắt Giang Tuyết.

Đó là lần đầu tiên có người khóc vì Giang Thời.

Nhà họ Tống không cần y nên Giang Thời đi rất nhanh, mới qua mười lăm, đầu tháng hai, trút bỏ mọi vinh hoa phú quý bước lên chuyến tàu màu xanh lá cây, rơi vào lớp bùn vàng cằn cỗi của thôn Khê Liễu.

Thực ra khi đến đây y cũng không kỳ vọng gì nhiều, gia đình giàu có còn không chấp nhận được một đứa trẻ ngốc, huống chi là vùng núi nghèo khó.

Nhưng cuối cùng, chính vùng núi nghèo khó này lại bao dung mọi thứ của y. Ở đây, không ai dùng ánh mắt khác lạ nhìn y, người dân ở đây không phân cao thấp sang hèn, mọi thứ đều bình đẳng.

Y cũng không ngờ sẽ gặp được người như Trình Dã ở nơi này.

Hắn như một cái thùng chứa, tiếp nhận những tính khí xấu của Giang Thời, cũng tiếp nhận con người y, dường như làm gì trước mặt hắn cũng đều được.

Giang Thời nghĩ có hơi xuất thần, không kìm được gọi một tiếng Trình Dã.

"Trình Dã, cậu ăn cơm thừa của tôi không thấy bẩn sao?"

"Không đâu." Trình Dã nói: "Hồi nhỏ không ai quản tôi, bố tôi lại thường xuyên không về nhà, nhà hết gạo tôi chỉ có thể đi vào làng xin ăn. Ban đầu mọi người còn thương hại tôi, sau này lâu dần ai cũng sẽ không vui, dần dần, chỉ còn lại những thức ăn thừa."

Hắn nói rất bình thường, ăn hết phần cơm thừa của Giang Thời từng chút một: "Tôi ăn quen rồi."

Giang Thời sững sờ, không ngờ lại là tình cảnh như vậy, y mắng: "Bố cậu đúng là chẳng tốt đẹp gì."

Trình Dã cười một tiếng, hùa theo:"Đúng là chẳng tốt chút nào."

Mắng xong, Giang Thời cảm thấy trước đây mình cũng không phải người tốt bèn giật lấy nồi đất trong tay Trình Dã: "Sau này cậu đừng ăn cơm thừa nữa, đói tôi mua cho cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!