Giang Thời thầm đọc cái tên này trong lòng, thử cử động bàn chân phải, vừa động đã thấy đau.
Y khẽ "sì" một tiếng, lại đưa đèn pin về phía mặt Trình Dã, "Lúc nãy cậu hù tôi làm gì?"
Đối diện với ánh sáng mạnh, Trình Dã không chớp mắt. Thấy Giang Thời nói tiếng phổ thông, hắn cũng dùng tiếng phổ thông đáp lại, giọng rất trầm, nhưng mang theo âm điệu địa phương.
"Tôi không hù anh." Ánh mắt hắn lướt qua phía sau Giang Thời, ở đó có một con chó, dường như rất sợ Trình Dã, co rúm lại không dám đến gần, "Là chó hoang trong làng."
Giang Thời cũng nhìn về phía sau, tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Y lại hỏi Trình Dã, "Vậy tại sao cậu lại ở đây?"
Trình Dã thật thà nói: "Tôi nghe thấy tiếng động mới đến. Anh đi nhầm đường rồi, đường này là đi lên núi."
Giang Thời: "..."
Giây tiếp theo, tay Trình Dã đã đặt lên mắt cá chân của Giang Thời.
Giang Thời đột ngột rụt chân lại, trừng mắt nhìn hắn, "Cậu làm gì đấy?!"
Y vừa động, Trình Dã không dám chạm. Thân hình cao lớn co ro lại, trông có vẻ lúng túng.
"Tôi thấy hình như anh bị thương, muốn giúp anh xem thử..."
"Xem cái gì mà xem?" Giang Thời ngắt lời hắn, "Cậu là bác sĩ sao mà xem?"
Càng nói Giang Thời càng tức giận. Thời gian này y theo mẹ ruột đến thôn Khê Liễu sống không vui vẻ chút nào, cộng thêm đủ thứ chuyện hôm nay, Trình Dã quả thực là tự chui đầu vào rọ.
Y nhấc bàn chân trái không bị thương đá vào người Trình Dã một cái, ít nhiều cũng mang chút ý nghĩa trút giận, "Không phải, cậu bị điên à, nửa đêm đi đứng không có tiếng động gì, còn đâm vào người tôi."
"..."
Trình Dã muốn nói hắn có phát ra tiếng động, trong tay thậm chí còn cầm đèn pin nhưng Giang Thời lúc đó quá sợ hãi, chỉ biết nhắm mắt lao về phía trước, hoàn toàn không nghe không nhìn.
Thế nhưng lời nói tuôn đến cổ họng, khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên đối diện vì sợ hãi mà ánh lên một tầng nước mỏng, những lời bị nghẹn lại nơi khóe miệng khi thốt ra lại biến thành hai chữ ngắn gọn.
"Xin lỗi."
Nói chung thì hắn cũng có vấn đề, nếu không phải hắn quá to con, Giang Thời đâm vào hắn cũng sẽ không đến nỗi trật chân.
Trình Dã lại nói, "Tôi đưa anh đến phòng khám xem thử nhé?"
"Xem cái quái gì mà xem!" Giang Thời nói, "Giờ này phòng khám đóng cửa lâu rồi."
Y cúi đầu kéo ống quần lên, mắt cá chân phải bị sưng tấy một vòng.
Giang Thời duỗi bàn chân phải bị sưng ra, "Đều tại cậu, bây giờ tôi phải về bằng cách nào đây?"
Lông trên người y rất ít, đôi chân quanh năm được che trong quần, da dẻ trắng mịn màng, dưới ánh đèn pin mờ ảo giống như một sứ trắng thượng hạng.
Mí mắt Trình Dã giật giật.
Hắn cụp mắt xuống, nhìn đoạn mắt cá chân đó.
Bên tai, Giang Thời vẫn không ngừng cằn nhằn, dường như vừa rồi y rất sợ hãi, giờ phút này chỉ có thể thông qua những lời mắng mỏ và đổ lỗi vô lý để giải tỏa nỗi sợ hãi trong lòng.
Theo lý mà nói, bất kỳ người bình thường nào đối mặt với lời trách móc vô lý của Giang Thời đều sẽ nổi giận, nhưng Trình Dã thì không. Hắn chỉ cúi đầu không nói gì, trông vô cùng im lặng và đờ đẫn, không khác gì những người nông dân mà Giang Thời vẫn hình dung.
Mắng đủ rồi, Giang Thời lấy lại lý trí, nhìn Trình Dã cúi đầu không nói gì bỗng thấy có chút chột dạ. Y nhích mông, bắp chân tr*n tr** dưới đêm lạnh đã hơi ửng đỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!