Chương 19: (Vô Đề)

Dây hơi ngắn, con trâu bồn chồn cào cào đất, mũi hít hít ngửi ngửi, cắn một miếng vào chiếc áo khoác Giang Thời đang ngồi lên.

Giang Thời bị hành động của con trâu dọa giật mình, nhìn cái đầu trâu gần trong gang tấc, run sợ giải cứu tay áo khỏi miệng nó.

Y kéo chiếc áo khoác dịch ra xa con trâu, đồ ăn vặt trong lòng rơi đầy đất.

Giang Thời nhặt thạch, nhặt tăm cay, nhặt kẹo sữa, Cao Tân Hòa bưng phân trâu dừng lại trước mặt y:"Anh họ nhỏ.."

Ánh mắt oán trách của hắn ta như có thể hóa thành thực thể, Giang Thời bị hắn ta nhìn không chịu nổi, lấy ra một gói đồ ăn vặt trong lòng:"Cậu muốn không?"

Cao Tân Hòa giơ bàn tay dính phân bẩn thỉu của mình:"Anh thấy tôi có ăn được không?"

Giang Thời: "..."

Nếu hắn ta muốn thì có thể.

Không còn cách nào, Giang Thời bóc một viên kẹo sữa, chỉnh lại chiếc mũ rơm hơi to so với mình, rất ghét bỏ tiến đến gần Cao Tân Hòa, nhanh chóng nhét một viên kẹo vào miệng đang há to của hắn rồi lại tránh ra.

Vừa về chỗ cũ ngồi xuống thì nghe thấy Giang Tuyết đang nói chuyện với Trình Dã.

"Tiểu Trình cháu làm gì vậy, không cần cháu giúp đỡ đâu."

"Không sao ạ." Thân hình Trình Dã săn chắc màu mật ong duỗi người dưới nắng: "Dù sao cháu cũng không có việc gì khác."

Giang Thời liếc nhìn Trình Dã một cái, cánh tay của chàng trai rắn chắc và mượt mà, xách một bao phân bón lên vai rất dễ dàng. Hắn cúi đầu đi được hai bước, như cảm nhận được điều gì đó, dừng lại nhìn về phía Giang Thời.

Nhìn từ xa, Giang Thời phát hiện khuôn mặt hắn cũng rất ấn tượng, làn da là màu đen được mặt trời ban tặng, trong cơ thể chảy dòng máu mạnh mẽ như đất mẹ, gen người Di khiến ngũ quan hắn rất sâu sắc, giống như một con báo săn đang đi trong núi.

Trình Dã, quả nhiên rất "dã".

Giang Thời quay đi bóc một viên kẹo cho mình.

Vị quen thuộc tan chảy trên đầu lưỡi, vị viên kẹo lần này vẫn như trước, nhưng lại có vẻ không giống lắm.

Vừa qua mười hai giờ không khí dần trở nên oi bức, thêm vào đó đã đến bữa cơm, cả nhóm quyết định về nhà ăn cơm.

Giang Tuyết đã hầm thịt từ trước, về nhà nấu cháo xào hai món ăn đơn giản là đủ cho bữa trưa.

Tài nấu ăn của bà không được tốt lắm, những món ăn làm ra đối với Giang Thời mà nói chỉ có thể coi là miễn cưỡng nuốt trôi. Nhưng y là người ăn đồ ăn người khác làm, không có quyền kén cá chọn canh.

Giang Thời không hứng thú với món xào, ăn được một miếng thịt thì mặn không chịu nổi, may mà thời tiết nóng, vẫn ăn cháo được.

Cao Tân Hòa bưng bát ngồi cạnh Giang Thời ăn như heo con húc đồ ăn, Giang Thời bưng bát húp nhẹ một ngụm.

Lưu Ngọc Anh nhìn Giang Thời thêm hai lần: "Thằng bé này thật văn nhã, không chỉ đẹp trai, mà ăn uống cũng rất lịch sự, hoàn toàn không giống thằng Tân nhà tôi."

Nói rồi bà ấy vỗ một cái vào đầu Cao Tân Hòa: "Ăn chậm thôi, như ma đói đầu thai vậy, mẹ ở nhà có thiếu con một miếng ăn nào đâu?"

Cao Tân Hòa ôm đầu rất ấm ức, "Mẹ ơi, con đã đổ phân cả buổi sáng rồi, đổ đến bây giờ cảm thấy sắp bị ướp vào phân rồi, mẹ có thể đối xử tốt với con một chút không?"

Lưu Ngọc Anh: "..."

Giang Thời bưng bát lặng lẽ lùi xa Cao Tân Hòa một chút, chậm rãi húp một ngụm cháo.

Trình Dã ngồi cạnh y nhìn y nửa ngày vẫn chưa ăn hết nửa bát khẽ nhíu mày.

Buổi chiều vẫn phải ra đồng làm việc, nhưng lần này mọi người nói gì cũng không cho Giang Thời đi theo.

Trình Dã cúi đầu nhìn vết đỏ trên cổ y, lâu như vậy vẫn chưa khỏi, ngược lại còn đỏ hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!