Chương 17: (Vô Đề)

Nụ cười trên mặt Giang Thời dần biến mất, y cầm điện thoại, gọi tên đối phương:"Hoắc Tịch."

"Surprise." Đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ:"Tống Thời, không ngờ nhanh vậy tôi đã tìm được cậu đúng không?"

"Thật là không ngờ." Giang Thời nói: "Nhưng cũng có thể hiểu được, chó mà, mũi thính hơn người."

Bị y mắng như vậy, Hoắc Tịch cũng không tức giận:"Tôi là chó, vậy cậu là gì?"

Giang Thời mặt lạnh không nói gì.

"Cậu bây giờ tên là Giang Thời đúng không?" Hoắc Tịch dựa vào ghế sofa, đẩy cô gái đang tựa vào mình ra, tự châm một điếu thuốc.

Hắn nheo mắt nhìn đám người đang nhảy múa điên cuồng trước mặt, đưa ngón tay lên miệng ra dấu "suỵt". Ngay lập tức, những âm thanh hỗn loạn như thủy triều rút đi, căn phòng bao im lặng chỉ còn tiếng của Hoắc Tịch.

"Giang Thời, cậu thật tàn nhẫn, nói đi là đi, bỏ lại tôi một mình ở Giang Thành, đến một lời chào tạm biệt cũng không nói với tôi."

Cô gái ngồi cạnh Hoắc Tịch nghe rõ ràng trong điện thoại của hắn truyền đến một giọng nam:"Cậu là ai? Việc gì tôi phải nói cho cậu?"

Sau câu nói của chàng trai, không khí có một khoảnh khắc ngưng trệ.

Cô gái sợ đến mặt tái mét, cẩn thận ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoắc Tịch. Đối phương vẫn cười, chỉ là đôi mắt đó tối sầm lại:"Giang Thời, cậu vẫn như trước, dù từ cậu chủ nhỏ cao quý biến thành người nhà quê lấm bùn, gai trên người vẫn không thiếu một cái nào."

Hắn nói: "Không có sự che chở của nhà họ Tống, nhiều gai quá không phải là chuyện tốt đâu."

Giang Thời đáp lại hắn:"Không cần cậu phải bận tâm, có thời gian lo cho tôi, chi bằng lo cho bản thân cậu đi."

Hoắc Tịch thu lại nụ cười ở khóe môi: "Tôi nghe nói cậu rời khỏi nhà họ Tống không mang theo một xu nào, cậu chủ nhỏ của tôi, đổi chỗ ở có quen không? Khí phách không thể cho cậu cuộc sống ưu việt đâu, chăn thô ráp mài mòn làn da mềm mại của cậu tôi sẽ đau lòng lắm đấy."

"Có lẽ cậu có thể cầu xin tôi, cậu biết đấy, tôi luôn không thể từ chối cậu."

Đáp lại hắn là tiếng bận máy điện thoại bị ngắt.

Hoắc Tịch cắn điếu thuốc, mặt đen lại một độ, hắn lại gọi lại, quả nhiên bị chặn.

Hắn ném mạnh điện thoại vào tường.

Rầm—

Điện thoại lập tức vỡ tan tành.

Tất cả mọi người có mặt đều bị dọa giật mình, lặng lẽ rụt cổ lại không dám nói gì. Một tên tóc vàng từ góc chen ra, gã ngồi xuống cạnh Hoắc Tịch, rót cho hắn một ly rượu:"Anh Hoắc đừng giận, chỉ là tính tình Tống Thời hèn hạ, ai mà không biết bây giờ nó là trò cười của cả trường số ba chứ."

"Nó có gì mà kiêu ngạo, rốt cuộc không phải nó là chim khách chiếm tổ sao? Nếu là em thì bây giờ sẽ lập tức quỳ dưới chân anh Hoắc, chỉ có dựa vào anh mới có thể sống tốt đúng không?"

Hoắc Tịch dựa vào ghế sofa không nói gì, ánh đèn mờ ảo, tên tóc vàng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng hắn không ngăn cản chính là sự khuyến khích lớn nhất đối với gã.

Gã tiếp lời: "Em nói nhé, phải cho nó nếm mùi khổ cực, chỉ có nếm trải khổ cực, chịu đựng tội lỗi, nó mới biết cái tốt của anh."

"Thật sao?" Hoắc Tịch kéo khóe môi cười một tiếng, phun một ngụm khói vào mặt tên tóc vàng: "Mày nói xem, phải cho nó ăn khổ thế nào?"

Tên tóc vàng cười nịnh hót chấp nhận ngụm khói đó:"Cái nơi nghèo nàn hẻo lánh đó, tùy tiện tìm hai người..."

Gã ghé vào tai Hoắc Tịch, lẩm bẩm nói một đống lời.

Hoắc Tịch nghe xong.

"Ý hay đấy." Hắn đưa tay dập tắt thuốc, không báo trước vớ lấy chai rượu bên cạnh đập vào đầu tên tóc vàng.

Một tiếng choang, rượu và mảnh thủy tinh vỡ tan tàng khắp sàn, đợi đến khi mọi người trong phòng bao phản ứng lại, tên tóc vàng đã ôm đầu nằm dưới đất r*n r* đau đớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!