Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Giang Thời cũng chỉ cảm thấy vào đêm đông mấy ngày sau khi y vừa đến thôn Liễu Khê, thiếu niên đã đụng phải y ít nói mà thật thà.
Cạch—
Tiếng bật lửa lại vang lên, Trình Dã ngồi trong khách sạn châm một điếu thuốc. Hắn kéo chiếc áo khoác mỏng ra, lấy từ trong lòng ra phong bì đã giấu kỹ từ đầu, hắn dùng đầu ngón tay khều phong bì ra, nhờ ánh đèn trên đầu, nhìn rõ thứ bên trong.
Bên trong toàn là tiền mặt đỏ tươi, không nhiều không ít, vừa đúng một vạn.
Lợi nhuận mỏ quá lớn, và việc khai thác quá mức gây ra thiệt hại lớn cho môi trường, phía trên đã muốn chỉnh đốn từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp. Sự xuất hiện của Trình Dã đã mang đến cơ hội này.
Trong tay hắn có bản ghi âm, và một quyển sổ ghi chép các khoản thu chi của Vương Cương suốt bao nhiêu năm.
Nước mưa làm ướt vai thiếu niên, hắn giẫm lên đôi giày thủng một lỗ ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, đối diện là người đàn ông mặc vest với ánh mắt dò xét nhìn hắn.
Trình Dã nhìn thẳng lại, vẻ bình tĩnh không thuộc về một thiếu niên mười bảy tuổi.
Hắn chỉ có một yêu cầu—
"Tôi muốn tiền."
Một bản ghi âm và một quyển sổ ghi chép đổi lấy hai vạn, trong đó một vạn đã đưa cho Vương Cương.
Trình Dã hút xong một điếu thuốc, lại khoanh chân ngồi trên giường kiểm đếm tiền một lần nữa.
Hắn chợt nhớ đến nhiều lần đi ngang qua cửa hàng quần áo ở trung tâm phố, bên cửa sổ treo một chiếc áo khoác đen, khi mặt trời chiếu lên vai áo khoác, màu đen lấp lánh những tia vàng vụn.
Giang Thời mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.
Giang Thời đang mua khoai tây chiên ở cổng trường.
Cuối tuần y không về nhà, sau khi đưa tiền cho Trình Dã, cậu chủ nhỏ như y bỗng dưng bắt đầu quan tâm đến số tiền.
Về nhà một chuyến tốn hai mươi tệ cả đi lẫn về, mà trong thời đại vật giá không quá cao này, hai mươi tệ đủ cho một học sinh bình thường ăn một tuần.
Giang Thời tính toán một hồi, liền quyết định không về nữa. Thay vì tốn tiền đi lại vất vả, chi bằng nằm ở ký túc xá ngủ.
Y không đi, Cao Tân Hòa cũng không đi.
Mới khai giảng không lâu, mái tóc đỏ của Cao Tân Hòa đã bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy, thậm chí còn không cho hắn ta chuẩn bị tâm lý, cầm kéo cắt ngay tại chỗ chỉ để lại một mẩu tóc đen ngắn, làm lộ ra đôi mắt một mí, sống mũi tẹt, khuôn mặt đen sạm của hắn ta.
Khiến ngày nào hắn ta cũng trốn trong chăn khóc, đợi đến cuối tuần mà tâm trạng cũng không khá hơn.
Hắn ta sụt sịt đi theo sau Giang Thời, Giang Thời bất lực đành an ủi hắn, "Thôi được rồi, tôi đãi cậu ăn nhé."
Cao Tân Hòa hít mũi, "Tôi muốn ăn khoai tây chiên."
Giang Thời: "..."
Thôi được, khoai tây chiên thì khoai tây chiên.
Ông chủ bán khoai tây là một chú khoảng năm mươi tuổi, quán rất đông khách, Giang Thời và Cao Tân Hòa phải xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt.
Cao Tân Hòa đứng phía trước, cái ót trọc lóc phất phơ trong gió, "Ông chủ, cho thêm nhiều tê, nhiều cay."
Ông chủ dùng cái vá lớn múc khoai tây đã thái sẵn trong thùng cho vào chảo dầu, nhìn về phía trước, cười toe toét, "Cậu trai, cái kiểu tóc này của cậu cũng độc đáo phết đấy."
Cao Tân Hòa: "..."
Ông chủ lại nói, "Cái mũi này, đôi mắt này, lộ ra đẹp biết bao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!