Y buông tay, "Dù sao tiền tôi cũng đưa cho cậu rồi, cậu coi đó là tiền mượn cũng được, hay coi tôi tài trợ cho cậu cũng được, cầm tiền đi trả hết nợ cũ rồi nghỉ việc ở mỏ, về đây chăm chỉ học hành."
Trình Dã hỏi y: "Lỡ như tôi không trả nổi hoặc không thi đậu đại học, cuối cùng vẫn giống như bây giờ, vẫn phải vào nhà máy làm công, chẳng phải tiền của anh đổ sông đổ biển sao?"
Giang Thời không kìm được lại đá hắn một cái, "Vậy thì coi như tôi nuôi chó vậy."
Quần của Trình Dã in hai vết chân xám xịt. Hắn nghiêng đầu nhìn Giang Thời, nhìn trong mắt y phản chiếu bóng cây đan xen.
"Sẽ không để tiền của anh đổ sông đổ biển đâu."
"Nhưng mà..." Hắn quay đầu nhìn bầu trời rộng lớn trên đầu, "Trước khi quay lại đi học, tôi còn phải quay về giải quyết một chuyện."
Vương Cương đã nhập viện.
Mỏ than là một xưởng tư nhân nhỏ, các biện pháp an toàn rất không đầy đủ. Vương Cương làm việc lâu năm, về cơ bản mỗi lần xuống mỏ đều đi đầu, lương cao hơn các công nhân khác, tương ứng, rủi ro cũng lớn hơn.
Lần trước Trình Dã cứu anh ta, lần này thì không có may mắn như vậy.
Anh ta bị gãy một chân.
Trình Dã mua trái cây đến bệnh viện thăm anh ta.
Anh ta chống chân dựa vào giường, bên cạnh là người vợ què chân, dường như trong vài hai người ngày già đi rất nhiều tuổi, một người nằm, một người ngồi, không ai nói gì.
Thấy Trình Dã, người phụ nữ trung niên què chân nhường chỗ, Vương Cương khuôn mặt xanh xao nặn ra một nụ cười, "Cậu đến rồi."
Trình Dã đặt túi quýt trong tay lên tủ bên cạnh, nhìn cái chân bó bột của anh ta, "Thế nào rồi?"
Người đàn ông trung niên đưa tay xoa mặt, "Không chết được đâu. Có lẽ ông trời muốn lấy cái mạng hèn này của tôi, cái gì đến rồi cũng sẽ đến."
Trình Dã ngồi bên cạnh anh ta, ngoài đối với Giang Thời ra, trên mặt hắn luôn không có biểu cảm gì, "Vậy trên đó nói sao?"
"Còn nói sao được nữa? Vẫn giống như cậu thôi, bù đắp chút tiền thuốc men, còn lại đều tự lo."
Mạng người nghèo là thứ rẻ mạt nhất, Trình Dã hỏi anh ta, "Vậy anh cam tâm không?"
Vương Cương sững lại, thiếu niên bên cạnh anh ta ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt đó đen kịt như thể có thể nuốt chửng mọi thứ.
Trình Dã cao lớn, bình thường luôn cụp mắt xuống lại thêm tính cách ít nói, khi không nhìn rõ vẻ mặt luôn cảm thấy hắn thật thà đần độn.
Nhưng giờ đây đối diện thẳng với đôi mắt như sói đó, Vương Cương mới nhận ra ngọn lửa trong mắt hắn cháy còn dữ dội hơn bất cứ ai.
Bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, Vương Cương hơi không dám nhìn thẳng, anh ta quay mặt đi, cổ họng khô khốc, "Gì... gì cơ?"
Trình Dã lại đưa tay về phía anh ta, "Đưa điện thoại cho tôi."
Vương Cương không hiểu sao, nhưng vẫn đưa cho hắn.
Thiếu niên cúi đầu thành thạo mở khóa, lướt tìm trên điện thoại của Vương Cương.
Trình Dã tìm thấy tệp ghi âm ẩn trong thư mục, hắn đặt điện thoại lên giường cúi người lấy một quả quýt từ bên cạnh.
"Khi đội trưởng tìm tôi, tôi đã mượn điện thoại của anh."
Giây tiếp theo sau khi hắn nói xong, điện thoại phát ra tiếng rè rè, rồi là giọng nam hơi méo mó.
"Tiểu Trình à, tôi cũng biết nhà cậu khó khăn, nhưng tình hình của cậu không cần tôi nói nhiều đúng không?"
"Cậu còn chưa thành niên, tuyển cậu là thuê lao động trẻ em, chúng tôi cũng mạo hiểm rất lớn, nếu không phải chúng tôi, ai còn muốn nhận cậu chứ? Làm người phải biết ơn đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!