Từ nhóm lửa, nhào bột, rửa rau, cho đến khi kéo mì và thả vào nồi, toàn bộ quá trình cộng lại cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Hiệu suất làm việc của Trình Dã nhanh đến kinh ngạc. Bắp chân còn đang mỏi nhừ vì leo núi của Giang Thời còn chưa kịp hồi phục, hắn đã cầm bát múc mì cho y.
Tôn Gia Vũ thèm đến mức mắt sắp rớt vào trong nồi, nhìn Trình Dã múc xong một bát mì, cậu ta tha thiết hỏi: "Em ăn được chưa ạ?"
Trình Dã nghiêng người nhường đường cho cậu ta qua. Hắn đảo mắt nhìn quanh sân, căn nhà này đổ nát đến mức một cái bàn ăn cũng không có.
Hắn đặt bát mì lên bếp lò, quay người sang góc tường bê mấy viên gạch xỉ, rồi tìm một tấm ván gỗ trông có vẻ vuông vức, dội nước lên, lớp bụi bặm liền trôi đi sạch sẽ. Hắn gác tấm ván lên mấy viên gạch, ghép thành một cái bàn ăn tạm bợ.
Bát mì của Giang Thời được đặt lên bàn, y kéo ghế ngồi xuống, phát hiện độ cao vừa vặn.
Trình Dã nhét đũa vào tay y: "Ăn đi."
Mặc dù buổi trưa cũng ăn mì, nhưng vật lộn cả một ngày, Giang Thời đói muốn lả đi, chỉ ngửi mùi thôi đã hơi nuốt nước bọt.
Trên bát mì kéo tay là một lớp rau xanh phủ đầy, nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài. Y cầm đũa khều khều, phát hiện dưới đáy bát trông có vẻ bình thường lại giấu gần nửa bát thịt bò. Nhìn lượng thịt này, ước chừng một nửa miếng thịt bò mà Tôn Gia Vũ cống nạp đều nằm trong bát y.
Giang Thời ngẩng đầu, người đàn ông đứng trước bàn nhìn y, trong đôi mắt đen thẳm ánh lên một nụ cười.
Tôn Gia Vũ bưng bát đi ngang qua sau lưng Trình Dã, lại một lần nữa tha thiết: "Giang Thời, em có thể ngồi cùng anh không?"
Trình Dã thu lại nụ cười trong mắt, quay đầu liếc một cái.
Tôn Gia Vũ bị hắn nhìn đến phát sợ, vô thức sửa miệng: "Anh Trình, em có thể ngồi cùng thầy Giang không ạ?"
Căn nhà đổ nát của Giang Thời và Trình Dã tổng cộng chỉ có hai cái ghế, Giang Thời một cái, Tôn Gia Vũ một cái, hai người đàn ông còn lại đành phải đứng ăn.
Trình Dã làm rất nhiều mì, ba người đầu tiên múc xong mà trong nồi vẫn còn gần một nửa.
Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền đều rất đói, mì này chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi. Nhưng dù sao hai người cũng là minh tinh, còn phải giữ hình tượng, nên không dám múc quá nhiều.
Triệu Truyền đứng bên cạnh Trình Dã, nhìn chỗ mì trong nồi, đề nghị: "Hình như chúng ta ăn không hết, hay là hỏi xem các khách mời khác ai chưa ăn không?"
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa..." Cậu ta lại nói: "Vừa nãy em có dạo một vòng trong nhà hai anh, không thấy có bát thừa. Chỗ bọn em ở có đấy, hay là em đi lấy một cái qua đây nhé?"
"Không cần."
Vẻ mặt Trình Dã lạnh lùng, trên người mặc một chiếc áo khoác đen. Triệu Truyền liếc nhìn, là hàng hiệu, cũng phải mấy vạn.
Nói xong, Trình Dã xắn tay chiếc áo mấy vạn tệ lên, đổ nước trong cái chậu inox vừa dùng để rửa rau đi, rồi bưng cả cái nồi gang, trút hết phần còn lại vào chậu.
Không tìm thấy đũa, hắn bẻ một cành từ cây hồng sai trĩu quả trong sân, tuốt sạch lá, "rắc" một tiếng bẻ đôi, thế là có ngay một đôi đũa tạm bợ.
Không có ghế, hắn bưng chậu mì ngồi lên viên gạch xỉ thừa bên cạnh Giang Thời, cúi đầu bắt đầu ăn.
Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."
Giang Thời giải thích: "Em ấy ăn nhiều lắm."
Đây đã không còn là vấn đề sức ăn nữa rồi...
Tôn Gia Vũ ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu như đang mơ: "Tổng giám đốc Trình đúng là... có phong cách riêng biệt thật haha..."
So với vị tổng giám đốc không giống lời đồn cho lắm, bát mì trên tay vẫn có sức hấp dẫn hơn. Có lẽ là bị Trình Dã ảnh hưởng, Triệu Truyền vốn đang giữ kẽ đứng ăn, cuối cùng cũng bê một viên gạch xỉ đến ngồi xuống.
Trong phút chốc, sân nhỏ chỉ còn lại tiếng ăn mì.
Giang Thời đói thì đói thật, nhưng dạ dày y nhỏ, ăn được nửa bát đã bắt đầu kén cá chọn canh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!