Trình Dã và Giang Thời lại lên hot search, lần này từ khóa tìm kiếm đơn giản mà rõ ràng, đập vào mặt một mùi vị mười tám cộng.
#Trình Dã, bao.#
Lúc Lưu Hòa Bình gọi điện đến hỏi tội, Trình Dã đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, bưng một cái bát tô còn to hơn mặt, húp mì sột soạt. Đồ ăn kèm là thịt kho tàu còn thừa từ hôm qua trộn với đậu cô ve xào thịt băm, ăn một miếng hết bằng một nửa suất cơm của Giang Thời.
Giang Thời cũng ăn mì, nhưng là nước dùng mới nấu, cà chua thịt băm ăn kèm với rau cải xanh mướt, đựng trong một cái bát hình quả bí ngô, bốc hơi nóng hổi.
Lưu Hòa Bình nói trong điện thoại: "Hai vị tổ tông ơi, hai người lại làm gì nữa đấy?"
"Ăn trưa đây, ăn xong là phải ra sân bay rồi."
Thế là những lời chực trào ra đến miệng của Lưu Hòa Bình lại phải nuốt xuống. Hắn ta hỏi Giang Thời: "Cậu xem tin tức trên mạng chưa?"
Giang Thời ăn một miếng mì: "Chưa kịp xem, sao thế?"
Nghĩ đến trò đùa bậy bạ đang rần rần dưới hot search, Lưu Hòa Bình lặng lẽ ngậm miệng. Thôi, thôi bỏ đi... bậy bạ còn hơn là chìm nghỉm.
Hắn ta dặn dò Giang Thời: "Không có việc gì thì đừng lên mạng, đỡ phải thấy người ta chửi cậu làm ảnh hưởng tâm trạng."
Hắn ta nhấn mạnh lần nữa: "Cái gì không nên nói thì tuyệt đối đừng nói, đừng có coi cư dân mạng như người nhà mà cái gì cũng phơi ra."
"Yên tâm đi..." Giang Thời nói: "Tôi với Trình Dã đều an phận lắm, có nói gì đâu."
Lưu Hòa Bình: "..."
Trái tim này mệt mỏi quá.
Chỉ một cuộc điện thoại, Trình Dã đã xử lý xong bát mì. Hắn bưng bát lên, húp sạch cả nước, ăn không còn một giọt.
"Lưu Hòa Bình gọi cho anh làm gì thế?"
Buổi sáng Giang Thời dậy muộn, giờ này vẫn chưa đói, ăn được một nửa đã không ăn nổi nữa bèn đẩy cái bát qua phía Trình Dã.
"Không có gì, chỉ dặn dò vài câu thôi."
Trình Dã húp sùm sụp, xử lý nốt phần mì thừa của Giang Thời.
Ánh mắt Giang Thời hạ xuống, nhìn vào cái bụng phẳng lì của người đàn ông, thật sự không hiểu nổi cái dạ dày của hắn làm thế nào mà chứa được nhiều thứ như vậy.
Hai ba miếng Trình Dã đã ăn xong mì, đang dùng đũa vớt nốt chỗ thịt băm còn sót lại. Giang Thời nhìn mà thấy buồn cười: "Tổng giám đốc Trình, cái bánh sandwich buổi sáng không làm em thỏa mãn à?"
Đối mặt với sự trêu chọc của y, động tác trên tay Trình Dã khựng lại, vẻ mặt có hơi u uất: "Khó ăn chết đi được, hai lát bánh mì, kẹp ít đồ nửa sống nửa chín với mấy lá rau nát mà dám bán em mười lăm đồng."
"Giờ mới chê à? Hình tượng tổng tài bá đạo của em đâu rồi?"
Trình Dã nói: "Có ai quy định tổng tài bá đạo thì không được ngồi trên ngưỡng cửa ăn mì đâu."
Giang Thời: "..."
Hai người bay chuyến một giờ chiều, ăn trưa xong thì xuất phát. Thật trùng hợp, địa điểm quay show lần này lại ở Lâm Thành, chỉ có điều là một thôn nhỏ trên núi nằm ở hướng ngược lại với thôn Khê Liễu.
Giang Thành cách Lâm Thành không xa lắm, hai người bay trong ngày.
Địa điểm quay tên là thị trấn Tây Trang, còn hẻo lánh và lạc hậu hơn cả thôn Khê Liễu. Xuống máy bay, hai người lại chuyển sang tàu hỏa, sau đó mới lên xe của tổ chương trình.
Camera được lắp sẵn trong xe. Lẽ ra, lúc này họ nên nói chuyện gì đó để tranh thủ lên hình, nhưng Giang Thời thật sự mệt rã rời, vừa lên xe đã ngả đầu ra ngủ. Trình Dã thì cầm điện thoại xử lý công việc.
Bác tài ngồi hàng ghế trước liếc nhìn, thầm nghĩ chắc hai người này chẳng có mấy cảnh quay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!