Chương 113: Ngoại truyện 4

Ống kính của Minh Nguyệt lùi ra xa.

Trong màn hình điện thoại, người đàn ông vô cùng cao lớn, mày rậm, sống mũi cao thẳng, nước da không phải kiểu trắng lạnh thịnh hành hiện giờ mà là màu lúa mạch khỏe khoắn. Khi hắn rũ mắt, toàn thân toát ra một hơi thở vô tình.

Khi camera lướt qua, Trình Dã nhướng mày nhìn sang, đôi mắt đen láy nhìn thẳng tới, dưới ánh mặt trời ánh lên chút màu đen âm u.

Hô hấp của Minh Nguyệt lập tức nhẹ bẫng.

Đợi cô hoàn hồn, người đàn ông đã cất bước lên thềm. Ánh mắt hắn lướt qua hai ba nhân viên công tác đi sau Minh Nguyệt, giọng nói trầm thấp, không chút cảm xúc: "Không phải nói mười giờ à?"

Bị nhìn như vậy, trong lòng mọi người vô thức run sợ. Minh Nguyệt là người phản ứng lại đầu tiên, như một học sinh bị gọi tên, sống lưng lập tức thẳng tắp: "Tổ chương trình muốn tạo bất ngờ cho khách mời nên đã dời thời gian lên sớm hơn ạ."

Trình Dã không nói gì cất bước vào nhà.

Giang Thời dựa vào cạnh cửa phòng bếp, nhìn Tổng giám đốc Trình cực kỳ "vô tình" tháo chiếc khuy măng sét sapphire lấp lánh trên cổ tay, rồi lại tháo chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu. Chiếc áo khoác vest bình thường bị hắn vứt bừa trên sofa, giờ lại ngoan ngoãn treo trên giá áo ở huyền quan. Hắn liếc nhìn Giang Thời một cái vô cảm, rồi lại đi vào bếp hâm bánh bao cho y bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Bình luận trên livestream bay lả tả.

[Tổng giám đốc của Hằng Viễn đẹp trai thế á?]

[Chất lượng hình ảnh của mấy bài báo đó mờ quá rồi, với cái nhan sắc này, trong giới giải trí cũng là độc nhất vô nhị.]

[Aaaa... ánh mắt vừa rồi ngước lên giết tôi rồi, đây mới là tổng tài bá đạo thực sự.]

[Khuy măng sét mấy trăm nghìn, đồng hồ hàng triệu, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.]

Minh Nguyệt giơ điện thoại lại gần bếp.

Người đàn ông vừa đứng vào bếp, không gian lập tức trở nên chật chội, ngay cả áp suất không khí cũng dường như giảm đi mấy phần.

Minh Nguyệt không còn vẻ ung dung như khi ở trước mặt Giang Thời, cô nuốt nước bọt, cẩn thận tìm đề tài: "Thầy Giang, bình thường ở nhà cũng là Tổng giám đốc Trình nấu cơm ạ?"

Giang Thời còn chưa trả lời, Tổng giám đốc Trình đang hâm bánh bao đã lên tiếng.

"Bình thường đều là dì giúp việc nấu. Hôm nay tổ chương trình đến, tôi cho nhân viên trong biệt thự nghỉ phép rồi."

Giang Thời nghiêng đầu ho một tiếng: "Em ấy nói đúng đó."

Ống kính lại chĩa vào Trình Dã đang quay lưng về phía mọi người.

Hắn có khuôn mặt đĩnh đạc, lạnh lùng, chiếc áo sơ mi trắng còn vương mùi nước hoa, trông không giống người sẽ làm loại việc này. Nhưng đôi tay bình thường chuyên ký hợp đồng hàng trăm triệu lại rất linh hoạt sử dụng dụng cụ trong bếp, khi khán giả còn chưa kịp phản ứng, bữa sáng đã được dọn lên bàn.

Giang Thời ăn bánh bao, uống sữa đậu nành nóng. Trước mặt Tổng giám đốc Trình là chiếc sandwich to bằng lòng bàn tay hắn, sữa bò trắng ngần vừa vào miệng, Tổng giám đốc Trình khẽ nhíu mày.

Giang Thời liếc hắn một cái, chậm rãi cắn một miếng bánh bao, mùi gạch cua bay đến mũi Tổng giám đốc Trình, thế là nếp nhăn giữa lông mày hắn càng sâu hơn.

Cả hai không ai nói gì, khung cảnh rơi vào sự yên tĩnh kỳ quái.

So với tình nhân, trông hai người giống người lạ không mấy quen thuộc hơn.

Minh Nguyệt ho khan một tiếng, chủ động khơi mào chủ đề: "Thầy Giang, Tổng giám đốc Trình, bình thường hai vị ăn sáng đều như vậy sao?"

Dường như Tổng giám đốc Trình bị miếng xúc xích chưa chín trong sandwich làm cho nghẹn, sắc mặt âm thầm đen lại.

Giang Thời đành trả lời: "Bình thường sẽ nói chuyện, hôm nay chắc là vì có người ngoài nên không quen."

Minh Nguyệt lại hỏi: "Vậy bình thường hai vị nói gì?"

Cái này thì khó nói rồi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!