Hạ Trì vừa nói vừa bước xuống lầu, đi tới bên cạnh Lục Cận. Vừa đến gần, cậu đã ngửi thấy mùi rượu.
"Anh uống rượu à?"
Cậu đứng trước sofa, cúi xuống nhìn người đang nằm. Đến gần mới thấy Lục Cận khác hẳn bình thường: đôi mắt vốn sắc bén giờ hơi đờ đẫn, hàng mi dày dưới ánh đèn hắt ra bóng mờ, khiến đáy mắt thêm u tối. Ánh nhìn anh vẫn dừng ở một điểm trong khoảng không, chẳng hề nhận ra cậu đã lại gần.
Hình ảnh ấy làm anh mất đi khí thế khó gần thường thấy, thậm chí còn phảng phất nét yếu đuối.
Hạ Trì mím môi, giơ tay vẫy trước mặt anh: "Này, say rồi à?"
Lục Cận khẽ nhắm mắt lại như để trấn tĩnh, rồi bất ngờ ngồi bật dậy. Khuôn mặt điển trai bỗng phóng đại ngay trước mắt khiến Hạ Trì giật mình lùi một bước, tim cũng khẽ run theo.
"... Hạ Trì?" – giọng anh khàn khàn, như người đã lạc trong sa mạc lâu ngày, khô khát và lẫn chút cát bụi.
Cả hai đều im lặng trong giây lát. Thấy vậy, Hạ Trì quay người vào bếp, pha một ly nước mật ong đặt trước mặt anh.
"Uống đi, không có độc đâu."
Lục Cận cầm ly, hơi sững lại trước độ ấm vừa vặn trong tay. Anh uống cạn, khẽ ho một tiếng, giọng trầm đã trở lại: "Cảm ơn." Rồi anh ngập ngừng, bổ sung: "Ban ngày tôi để điện thoại ở chế độ im lặng."
Hạ Trì thoáng sững người – đây là đang giải thích vì sao không trả lời tin nhắn sao? Dù cậu không để tâm lắm, nhưng trên gương mặt lại lộ chút thành thật hơn. "Không sao, I don't care." Dẫu miệng nói không bận tâm, cậu biết rõ ban ngày mình đã thấp thỏm thế nào.
Thấy anh không sao, Hạ Trì ngáp một cái: "Khuya rồi, đi ngủ thôi."
"Ừ."
Nhưng Lục Cận vẫn ngồi yên, không đứng dậy.
"Anh không lên à?"
Một lúc sau, anh mới đứng lên, thân hình bỗng khựng lại vì mất thăng bằng. Hạ Trì vội đỡ, buột miệng trêu: "Anh yếu thế à, uống tí đã say?" Cậu lập tức nhận ra cơ thể anh căng cứng lại – lời nói nhanh hơn suy nghĩ.
"Ha ha, ý tôi là... uống bao nhiêu mà say vậy..." Càng chữa càng hỏng, cậu đành ngậm miệng.
"Chân tê thôi." – Lục Cận lùi nhẹ để đứng thẳng, hàng mi cụp xuống, che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt. "Hạ Trì... cậu lên trước đi."
Giọng và dáng vẻ của anh khiến Hạ Trì cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng đối phương như dựng lên tấm lá chắn, không để lộ bất cứ manh mối nào. Cậu cũng không gặng hỏi, chỉ nói: "Vậy tôi lên trước, anh nghỉ sớm nhé."
Cậu bước lên cầu thang, tiếng mưa gõ trên cửa kính hòa cùng nhịp chân vang vọng trong căn biệt thự trống trải. Đến chỗ rẽ, Hạ Trì ngoái lại, chỉ thấy Lục Cận vẫn đứng nguyên, lưng thẳng tắp, nhưng ánh đèn không thể xua tan lớp sương mờ bao quanh anh.
Thực ra, anh không phải không muốn đi, mà là từ đầu gối trở xuống đã mất cảm giác, cơn đau ở đầu gối như dao cứa không ngừng. Những ký ức cũ ùa về: mưa, sấm, ánh chớp chói mắt, chiếc xe mất kiểm soát...
"Không phải chỉ là uống nhiều quá, chân mềm ra sao? Tôi giúp anh lên lầu." – Hạ Trì bất ngờ quay lại, khoác tay anh qua vai mình, mỉm cười.
Hai người nhìn nhau vài giây. "Yên tâm, tôi không nói cho ai biết anh uống rượu xong lại không đi nổi đâu."
"Không say, chỉ đau chân." – Lục Cận đáp.
"Ờ... mưa, uống rượu, đau chân... ở tuổi này chẳng lẽ bị gout?"
Lục Cận im lặng, thu tay về và quay người bước đi, tốc độ còn nhanh hơn trước.....
Sáng hôm sau, Hạ Trì dậy muộn hơn thường lệ, gần mười giờ mới mở mắt. Cậu vừa mở khóa điện thoại đã thấy hàng loạt tin nhắn.
Ngoài trời mưa đã tạnh, nắng dịu hơn mọi ngày. Cậu mở tin nhắn của Giang Phương:
"Anh về Nam Viên rồi à? Trước khi tôi về trường, nghe dì giúp việc nói Lục Cận cho mọi người nghỉ hết, còn trả một khoản bồi thường."
Thảo nào hôm qua về, biệt thự chẳng có ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!