Hoa không nhiều nên hai người nhanh chóng hái xong.
Hạ Trì đứng dậy, duỗi người vài cái. Năng lượng đã cạn, cậu thấy hơi mệt. Cậu đi rửa tay rồi định ra sofa nằm nghỉ.
Không ngờ, vừa bước vào nhà, cậu lại thấy Lục Cận vẫn ở trong biệt thự cũ.
"Anh không đến công ty sao?" Hạ Trì hỏi theo phản xạ. Trong trí nhớ của cậu, người nhà mình gần như làm việc quanh năm suốt tháng, thời gian rảnh hiếm hoi cũng phải tranh thủ mới có. Chính vì thấy mọi người bận rộn như vậy, cậu càng thêm quyết tâm sống thoải mái, không bon chen. Cuộc đời chỉ có ba vạn ngày, hà tất phải mệt mỏi tranh đấu.
Lục Cận đặt máy tính bảng xuống: "Hôm nay nghỉ."
Nếu lúc này Trần Phi ở đây, chắc chắn sẽ cười khẩy: nghỉ ngơi cái gì, chẳng qua chỉ đổi chỗ để tiếp tục làm việc mà thôi.
"Ồ." Hạ Trì ngồi xuống ghế đối diện Lục Cận, cuộn mình vào sofa. Cậu lấy điện thoại ra định tìm một bộ phim mới để xem.
Nhưng chưa kịp chọn phim, một tin nhắn mới bật lên.
Tang Tử: Hạ Trì, cậu có đó không? Tôi là Tang Tử.
Dù mới kết bạn tối qua, Hạ Trì vẫn nhớ. Có lẽ có chuyện gì đó, cậu nghĩ vậy rồi trả lời.
Tang Tử: Chuyện hôm qua, thật sự cảm ơn cậu.
Tang Tử: Chiều nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.
Hạ Trì khẽ nhíu mày. Hai người chỉ gặp nhau một lần, mà hôm nay nhiệt độ lại cao như vậy, ở nhà bật điều hòa không tốt hơn sao?
Hạ Trì: Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Bên kia, Tang Tử nhìn tin nhắn trả lời liền cắn môi. Bị Hạ Trì từ chối, anh biết chắc sẽ bị anh trai mắng. Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị của anh trai, một cơn sợ hãi len lỏi khiến anh vô thức rùng mình.
Không được, nhất định phải hẹn Hạ Trì ra ngoài!
Tang Tử: Tôi không có nhiều bạn. Hạ Trì, cậu là người tốt, tôi chỉ muốn kết bạn thôi, đừng từ chối tôi được không?
Tin nhắn này là giọng nói, âm sắc mềm mại, mang chút cầu khẩn, hạ thấp bản thân. Kiểu này rất dễ khiến đàn ông mềm lòng, trước giờ anh dùng chiêu này chưa từng thất bại.
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn của Hạ Trì bật ra.
Hạ Trì: Để hôm khác nhé.
Tang Tử: "..."
Sao lại nghe ra cảm giác bị qua loa thế này? Nhưng thôi, dù sao Hạ Trì cũng không từ chối thẳng, chắc là hôm nay bận. Anh tự an ủi mình như vậy.
Còn Hạ Trì thì đơn giản là... không muốn ra ngoài.
Vì tin nhắn thoại bật loa ngoài, Lục Cận cũng nghe thấy.
"Bạn mới à?" Lục Cận lên tiếng.
Hạ Trì lắc đầu: "Không. Một người khá kỳ lạ thôi."
Cậu thật sự thấy đối phương kỳ lạ. Chỉ gặp một lần mà nói năng thân mật quá mức, chẳng hợp lý chút nào. Ai không biết còn tưởng hai người thân thiết lắm.
Lục Cận gật nhẹ, ánh mắt dừng lại trên cổ tay Hạ Trì — trơn trụi, không đeo gì cả.
"Đồng hồ của cậu đâu?"
Hạ Trì theo phản xạ liếc cổ tay. Cậu vốn không thích đeo gì ở đó, nên chiếc đồng hồ bị bỏ lại trên bàn trong phòng ở thành phố, thậm chí không mang về biệt thự. Cậu cũng đâu biết nguyên chủ vốn có thói quen đeo đồng hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!