Trong phòng nghỉ.
Vì cuộc nói chuyện tiếp theo không tiện để người khác biết, Hạ Trì tìm một lý do để đẩy Lục Cận ra ngoài. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại cậu và Giang Phương.
Giang Phương đứng trước mặt Hạ Trì, như một đứa trẻ vừa làm sai, cúi đầu không dám nhìn.
Hạ Trì nhướng mày:
"Cậu định làm gì?"
Giang Phương thần thần bí bí, nhất quyết không chịu nói.
Mãi đến khi Hạ Trì dọa: "Để tôi bảo dì thu thẻ của cậu," Giang Phương mới chịu mở miệng:
"Em nói, em nói mà, anh đừng để mẹ em thu thẻ của em. Thật ra cũng chẳng có gì... em chỉ muốn thuê người chụp ảnh khỏa thân của Lục Cận thôi..." Nói xong, cậu ta còn liếc trộm nét mặt của Hạ Trì.
Hạ Trì: "..."
Thằng nhóc này gan thật to, dám nghĩ đến chuyện chụp ảnh khỏa thân của Lục Cận. Quả là không muốn sống nữa.
Thái dương Hạ Trì giật giật, may mà hôm nay cậu tới kịp.
"Cậu ghét Lục Cận vì sao?" Hạ Trì hỏi.
Giang Phương bị hỏi khựng lại. Công bằng mà nói, từ lúc cậu về nước đến giờ, Lục Cận chưa từng làm khó, thậm chí còn hào phóng cho cậu không ít tiền tiêu vặt.
Theo lý thì cậu không nên ghét Lục Cận, nhưng...
Nhìn ánh mắt dò xét của Hạ Trì, Giang Phương ấp úng mãi mới nói:
"Vì anh ghét anh ta. Hơn nữa, Lục Cận là mà gì vừa tới đã cướp đồ của anh."
"Tôi không ghét Lục Cận." Hạ Trì vội vàng phủ nhận, cái nồi này cậu không gánh.
Giang Phương kinh ngạc: Câu này là người nói ra được à?
Trước đây không phải anh mắng Lục Cận kịch liệt nhất sao?
Hạ Trì làm như không thấy khóe miệng Giang Phương giật giật, bình thản nói tiếp:
"Anh ta cũng chưa cướp gì của tôi. Đừng tự tưởng tượng. Thực ra tôi thấy Lục Cận khá tốt."
Nghe vậy, Giang Phương suýt nhảy dựng lên tố cáo anh họ "không có tình nghĩa".
"Đều là người một nhà. Sau này cậu đừng gây rắc rối cho Lục Cận nữa." Hạ Trì nói.
Thấy Hạ Trì nghiêm túc, Giang Phương bắt đầu nghĩ xem xác suất anh họ mình bị "trúng tà" là bao nhiêu.
Bởi chính Hạ Trì là người khởi xướng việc tìm Lục Cận gây chuyện, giờ lại là người bảo ngừng.
Trước ánh mắt nghi hoặc ấy, Hạ Trì có chút chột dạ, khẽ ho khan:
"Anh chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông thôi. Tóm lại, từ nay đừng nhắm vào Lục Cận nữa."
Giang Phương vốn chẳng thù oán gì với Lục Cận, chỉ vì Hạ Trì mà làm vậy. Giờ Hạ Trì đã nói thế, cậu cũng chẳng ý kiến gì.
"Em nghe anh hết, anh họ." Giang Phương khẳng định.
Thấy Giang Phương đã chịu nghe, Hạ Trì hoàn toàn yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!