Giang Phương quay cuồng làm việc suốt một tháng, mỗi ngày ngoài giờ lên lớp thì chính là chạy đến nhà hát để kịp tiến độ.
Lâm Lạc như một cái máy, chỉ cần bật chế độ làm việc là có thể duy trì cường độ cao liên tục, không ăn không uống cũng vẫn làm việc.
Những "tu sĩ" như vậy không chỉ có một, Lục Chiêm cũng là loại càng quay phim càng hăng, điều này Giang Phương hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Trái lại, cậu mấy hôm nay tinh thần ngày càng tệ, như bị hút cạn sinh khí. Thấy vậy, Lâm Lạc sợ ảnh hưởng tiến độ nên cho cậu nghỉ phép hai ngày.
Giang Phương mới có dịp nghỉ ngơi, trước tiên về Nam Viên ngủ một giấc đã đời.
Tỉnh dậy thì thấy Hạ Trì đang nói muốn đi mua quà sinh nhật cho Hạ Khởi Quốc, Giang Phương mới nhớ mình cũng chưa chuẩn bị.
Thế là hai người rủ nhau đi.
Hạ Trì dẫn theo bốn vệ sĩ, khí thế hùng hổ ra khỏi nhà. May mà mọi người đều mặc thường phục, nếu không thì sức hút ánh nhìn chắc chắn ở mức "chết người".
Một tháng không gặp, Giang Phương ở Nam Viên trông như biến thành người khác.
Mái tóc trước đây bị cạo thành tóc húi cua, bên tai trái bấm lỗ, hiện đang đeo một chiếc khuyên dài.
Trên mặc áo da, dưới mặc quần đen ống rộng, lúc không cười không nói thì trông chẳng khác gì một kẻ ngổ ngáo khó dây vào.
Ấy vậy mà giây sau—
"Anh họ!" Giang Phương như thể chịu bao uất ức, kể lể khổ sở suốt thời gian qua: "Em sống khổ quá!"
Cái dáng vẻ ấy, từ một kẻ ngầu lạnh như băng, lập tức biến thành tiểu bá vương đầu ngõ.
Hạ Trì phản ứng cực nhanh, đưa tay ngăn người lại, sợ Giang Phương lấy nước mắt chùi vào người mình.
"Giờ em nên nghĩ xem, vài hôm nữa dì về, sẽ giải thích thế nào về cái bộ dạng này." Hạ Trì bật cười bổ thêm một dao.
Giang Phương hoàn toàn sụp đổ — Hạ Tú Mai vốn không cho phép cậu đóng phim, đến lúc đó lại phải bịa lý do để che giấu sự thay đổi ngoại hình này.
Thấy cậu ỉu xìu, Hạ Trì tò mò hỏi: "Lỗ tai này bấm ở đâu vậy?"
Giang Phương: "Tiệm xăm gần trường."
Hạ Trì khẽ gật gù.
"Anh họ, anh cũng muốn bấm à?"
Hạ Trì lắc đầu: "Đi thôi, lên xe, đi xem đồ."
Lần này họ không định đến hội đấu giá nữa, ở A thị có một khu chợ đồ cổ, Hạ Trì muốn tới đó xem có món gì hay không.
Giang Phương theo Hạ Trì lên xe, lúc này mới nhận ra ngoài tài xế còn có một người lạ.
Không chỉ vậy, phía sau còn có một chiếc xe khác bám theo.
Giang Phương hạ giọng: "Anh họ, nếu anh bị ai uy h**p thì nói một tiếng nhé."
"Anh thấy em là làm việc quá độ, CPU cháy rồi nên giờ đầu óc đơ luôn thì có."
Ánh mắt Hạ Trì đầy vẻ yêu thương trẻ nhỏ: "Đây là vệ sĩ."
Giang Phương: "Hả?"
"Em đẳng cấp thế nào anh không biết, nhưng anh thì chắc chắn đủ đẳng cấp để có vệ sĩ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!