Hạ Trì lạnh lùng nhìn Tang Tử, chờ đối phương nói tiếp. Cậu không tin rằng người này tới đây chỉ để nói một câu "xin lỗi".
Quả nhiên, thấy Hạ Trì không phản ứng, Tang Giang Việt lạnh giọng:
"Nhà họ Tang đã làm tất cả những gì cần làm rồi. Xin chuyển lời tới Lục Cận, nếu làm quá tuyệt tình, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Trì trở nên sắc bén. Cậu vừa định mở miệng thì tiếng của Lục Cận vang lên từ phía sau đối phương:
"Cá chết lưới rách?"
Một tiếng "hừ" đầy khinh miệt bật ra, mang theo ý cười chế giễu.
Tang Giang Việt lập tức quay lại, ánh mắt chạm phải người đàn ông với khí thế áp đảo. Trong đôi mắt đen lạnh lẽo của đối phương, áp lực của kẻ đứng ở vị thế cao khiến hắn muốn né tránh.
Hắn cố gắng kìm nén, không dời ánh nhìn, thấp giọng:
"Lục tổng, làm người nên để lại một đường lui."
Ánh mắt Lục Cận lạnh như băng:
"Cậu xứng sao?"
Anh rất hiếm khi nói những lời vô lễ như vậy.
Dù là thuở mới bước chân vào thương trường hay bây giờ khi đã ngồi vững ở vị trí cao, anh vẫn luôn giữ lễ dù lạnh lùng. Bên ngoài đánh giá anh luôn là người điềm tĩnh, đây là lần đầu anh thất lễ công khai.
Tang Giang Việt không ngờ Lục Cận lại ngạo mạn tới mức này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tang Tử thu mình về phía Tang Giang Việt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh. Hắn chẳng quan tâm Tang Giang Việt có bị mất mặt hay không, giờ hắn chỉ muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi nhà họ Tang, thoát khỏi A thị.
Lâm Lạc ghé sát tai Hạ Trì, hạ giọng:
"Nhìn bề ngoài cứ tưởng Lục Cận là loại cổ hủ khô khan, không ngờ lại có cá tính như vậy. Thật ra... cũng ngầu phết."
"Xì, vậy mắt cậu kém thật." Hạ Trì đáp.
Lâm Lạc: "..."
Từ Chính Thanh lẩm bẩm bên cạnh:
"Vậy là nhóm chat kia là do Lục Cận giải tán, video cũng là anh ấy giải quyết."
"Nhưng anh ấy được gì chứ? Nội dung đó chẳng phải có lợi cho anh ấy sao?"
Bởi lẽ, giới thượng lưu vốn luôn coi Lục Cận là con riêng. Nếu không có video của Hạ Trì, chẳng ai biết anh mới là thiếu gia thật sự của nhà họ Hạ. Người ta vẫn sẽ coi thường, chà đạp anh, thay vì tôn trọng như bây giờ.
Lâm Lạc liếc nhìn hắn, giọng đầy ẩn ý:
"Từ từ nghĩ đi, cậu thua là có lý do cả."
Từ Chính Thanh tối sầm mặt: "..."
Nghe Từ Chính Thanh nói, ngón tay Hạ Trì khẽ gõ nhẹ lên tay ghế. Tâm trạng vốn bị Tang Giang Việt làm tụt xuống, giờ lại dần dâng cao.
Ai kia vốn là khúc gỗ... giờ lại nở hoa.
Ồ, là khúc gỗ nhà mình.
Sự xuất hiện của Lục Cận khiến những người định nhân cơ hội này bắt chuyện với anh chùn bước khi nghe lời Tang Giang Việt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!