Chương 32: (Vô Đề)

"Ngày mai mấy giờ?"

"Cái này... chỉ nói là buổi tối, cụ thể mấy giờ thì bố chưa nói." Hạ Trì vừa nói vừa dừng lại trước cửa phòng mình.

"Vậy em vào trước đây."

Lục Cận đưa tay xoa mái tóc ngắn của Hạ Trì: "Ừ, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Hạ Trì mỉm cười, mở cửa phòng bước vào.

Cậu ngã xuống giường, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong đầu lại hiện lên cảnh hai người vừa rồi hốt hoảng.

Một lúc sau, khóe môi khẽ cong, bật ra tiếng cười khẽ.

Ngoài cửa, Lục Cận dừng lại chốc lát rồi mới quay người vào phòng bên cạnh.....

Sáng hôm sau trời đã tạnh mưa, sau một đêm mưa lớn, lá rụng đầy đất, phố xá cũng thêm phần vắng lặng.

Cá nuôi dưới giếng trời cũng được chuyển vào trong nhà.

Hạ Trì xuống lầu thì thấy phòng khách đã có thêm một bể cá cảnh, bên trong cá bơi lội tung tăng.

Cậu đi tới, khẽ gõ ngón tay lên kính, khiến mấy con cá nhỏ hoảng hốt bơi loạn xạ.

Khóe môi Hạ Trì cong lên, tâm trạng khá tốt.

Lúc này bác Trương từ bếp đi ra, Hạ Trì nhân tiện nói chuyện không cần chuẩn bị canh bổ nữa.

Bác Trương theo phản xạ hỏi: "Cậu Lục khỏe rồi à?"

Hạ Trì: "..."

Khỏe chứ, khỏe quá mức ấy chứ.

Cậu khẽ ho một tiếng, tiện miệng nói sang chuyện khác.

Đến chiều tối, Hạ Trì theo Hạ Khải Quốc đến nhà họ Hạ dự tiệc.

Hôm bố nói với cậu, cậu còn tưởng chỉ là bữa cơm riêng giữa hai gia đình, ai ngờ đến nơi mới biết là một buổi yến tiệc.

Cậu chỉ mặc một chiếc hoodie trùm đầu đơn giản màu đen mà đến...

Cúi đầu nhìn chiếc hoodie đen trên người, rồi lại ngẩng nhìn sảnh vàng son lộng lẫy toàn người ăn mặc sang trọng.

Sự im lặng chính là vẻ đẹp của tối nay.

May mà gương mặt và vóc dáng Hạ Trì vẫn nổi bật, cho dù mặc hoodie vẫn là tâm điểm của ánh nhìn.

Nhất là từ sau bữa tiệc nhà họ Lục, video về Hạ Trì đã lan truyền khắp các nhóm, lần này đến dự tiệc nhà họ Từ, e rằng chẳng mấy ai không nhận ra.

Khi thân phận "thiếu gia giả" lộ ra, không ít người muốn xem trò cười của cậu, nhưng rồi đối phương lại như biến mất, cho tới giờ phút này mới xuất hiện.

Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều dồn về phía Hạ Trì.

Nhưng cậu vẫn ung dung, đuôi mắt nhướng lên, khóe môi vẽ nụ cười mơ hồ, bước vào đại sảnh với phong thái nhẹ nhàng, chẳng bận tâm ánh nhìn của người khác.

Khi thấy Hạ Khải Quốc đứng bên cạnh cậu, họ vừa cảm thán Hạ Khải Quốc là người trọng tình trọng nghĩa – dù Hạ Trì không phải con ruột nhưng vẫn để cậu ở lại nhà – vừa thầm ghen tị với vận may của Hạ Trì.

Có Hạ Khải Quốc chống lưng, chẳng mấy ai dám công khai gây khó dễ, dù họ rất muốn thấy "thiếu gia ngạo mạn" ngày trước nếm thử mùi bị người khác chèn ép.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!