Chương 31: (Vô Đề)

Khi Hạ Trì thức dậy, Lục Cận đã đến công ty.

Bác Trương kể lại chuyện buổi sáng cho cậu nghe.

Biết Lục Cận đã uống hết bát canh, Hạ Trì tỏ ra rất hài lòng.

Những ngày tiếp theo, Lục Cận đều đi sớm về khuya. Bộ phim cũng đã bắt đầu quay, Hạ Trì không có việc gì làm nên tiện thể đến công ty giải quyết chuyện trợ lý.

Trợ lý họ Hà, là sư huynh của Trần Phi hồi học cùng trường.

Ngoài chuyện của Lâm Duệ cần anh ta xử lý, Hạ Trì còn có số cổ phần do Hạ Khởi Quốc trước đây giao cho, cùng một số tài sản lớn nhỏ khác.

Trước đây nguyên chủ một lòng tranh giành gia sản, chẳng bao giờ quản lý những thứ này. Hạ Trì cũng không rành, nên cứ để y nguyên như trước.

Giờ có trợ lý Hà, Hạ Trì giao hết cho đối phương, bản thân thì rảnh rang.

Thời gian rảnh rỗi vẫn trôi nhanh như thường.

Nhiệt độ ở A thị liên tục giảm, đến tháng mười một thì đón đợt rét mạnh.

Một cơn mưa thu bất chợt ập xuống dữ dội, kèm theo gió lớn, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

Hạ Trì nhìn cảnh sấm chớp ngoài cửa sổ, bèn nhờ bác Trương nấu cho mình chén trà gừng.

Những ngày này Lục Cận đều về rất muộn, hai người gần như lệch hết giờ giấc. Từ khi trở về từ núi tuyết, họ chỉ liên lạc qua điện thoại.

May mà hôm nay Lục Cận nhắn sẽ về sớm, nên Hạ Trì đợi ở phòng khách.

Cơn mưa lớn đến bất ngờ khiến nhiều người trở tay không kịp.

Đã lâu Trần Phi không đưa đón Lục Cận, nhưng hôm nay lại được gọi lái xe.

Có lẽ do những ngày làm việc liên tục khiến anh thấy mệt mỏi.

Trần Phi lái xe cẩn thận, mưa ngoài trời rất lớn, gạt nước phải hoạt động liên tục mới giúp anh nhìn rõ đường.

Lục Cận ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tâm trí anh lại trôi về những ký ức xa xôi bị chôn giấu, những chuyện một khi đã xảy ra thì như khắc vào xương tủy, không thể xóa bỏ, dù có mổ xẻ tận gốc.

Bắp chân trái hoàn toàn mất cảm giác, chỗ đầu gối đau âm ỉ và càng lúc càng dữ dội.

Đã lâu anh chưa cảm nhận kiểu đau này, lần cuối là khi ở Nam Viên.

Hôm đó mưa không lớn như hôm nay, đầu gối cũng không đau đến mức này.

So với A thị – nơi lưu giữ quá nhiều ký ức đau khổ – thì anh lại thấy mình nhớ thời gian ở núi tuyết Lâm Bạch.

Cảm giác tự do, yên bình ấy rõ ràng mới trôi qua không lâu.

Sắc mặt Lục Cận không thay đổi, nhưng cơ thể căng chặt. Anh đưa tay kéo lỏng cà vạt, cởi hai chiếc khuy trên cùng vốn được cài kín.

Trong xe nhiệt độ vừa phải, nhưng Lục Cận chỉ thấy toàn thân bức bối nóng nảy.

Trái ngược với gió mưa gào thét bên ngoài, bên trong lại yên ắng lạ thường.

Chẳng mấy chốc, xe dừng trước cổng biệt thự cũ.

Tính toán thời gian, Hạ Trì đã bật ô đứng chờ ở cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!