Chương 3: (Vô Đề)

Nhà họ Từ.

Còn một chút nữa buổi tiệc mới chính thức bắt đầu, nhưng đã có khá nhiều khách tới.

Từ Chính Thanh đang ngồi cùng mấy người bạn trong sân chuyện trò.

"Dạo này Hạ Trì có liên lạc với anh không, Từ ca?" – không biết ai là người mở lời trước.

Vừa nghe nhắc đến cái tên đó, sắc mặt cả nhóm lập tức thay đổi, họ liếc nhau một cái rồi kín đáo quan sát phản ứng của Từ Chính Thanh.

Ai cũng biết, cách đây ít lâu Hạ Trì đã cãi nhau với Từ Chính Thanh vì chuyện Cố Sâm.

Từ Chính Thanh khẽ cười tự giễu:

"Giờ người ta đang quấn lấy Cố Sâm, đâu có rảnh quan tâm tới mấy nhân vật nhỏ như bọn tôi. Sao, cậu tìm cậu ta có việc à?"

Không rõ là cố ý hay thật sự không biết, đối phương lại buột miệng:

"Không thể nào, Từ ca, hai người đâu phải anh em chí cốt sao? Sinh nhật cụ ông mà cậu ta không tới à?"

Từ Chính Thanh không trả lời, chỉ cụp mắt xuống, ngón tay bấm chiếc bật lửa "tách tách", ngọn lửa lúc sáng lúc tắt.

Đám bạn toàn là dân tinh ý, nghe đến mức này mà còn giả vờ không hiểu thì đúng là diễn hơi sâu.

Lâm Lạc vốn đang nhắn tin với bạn, nghe vậy thì cất điện thoại, liếc về phía người vừa hỏi.

Lúc này mới phát hiện, người mở lời là con trai út nhà họ Tang – Tang Tử.

Không khí bỗng lặng như tờ.

Tang Tử thấy không ai đáp, nụ cười trên môi cứng lại. Vốn dĩ cậu ta muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với Từ Chính Thanh, ai ngờ đối phương chẳng nể mặt chút nào.

Thấy vậy, Lâm Lạc lên tiếng đỡ lời:

"Kệ cậu ta, muốn đến hay không thì tùy."

Nói rồi, anh nhìn ra chiếc xe vừa dừng ở cổng, chuyển chủ đề:

"Từ ca, xe ở cổng kia là của ai? Mẫu giới hạn, đặt riêng năm nay đó, toàn thế giới chỉ có năm mươi chiếc."

Từ Chính Thanh "tách" một tiếng đóng nắp bật lửa, dập tắt ngọn lửa.

Anh nhướng mày nhìn ra cổng.

Quả thật là xe xịn. Nước sơn đen dưới ánh đèn đêm ánh lên nét óng mượt, những đường cong thân xe càng trở nên trau chuốt.

Kính xe hạ xuống một chút, từ góc nhìn của Từ Chính Thanh có thể thấy nửa gương mặt người ngồi bên trong.

Mái tóc được buộc nửa, vài sợi rơi lòa xòa trước trán, tạo cảm giác vừa tùy ý vừa phóng khoáng.

Không biết có phải đối phương cảm nhận được ánh nhìn hay không, đôi mày khẽ nhướn, đuôi mắt hơi cong mang theo ý cười, ánh mắt lướt qua như chẳng mấy bận tâm nhưng lại khiến tim người ta chấn động.

Chỉ một nửa gương mặt cũng đủ để hút mọi ánh nhìn.

Từ Chính Thanh lập tức nhận ra, tim như thắt lại.

"Hạ Trì..."

Ngoài cổng, Hạ Trì vẫn chưa hay mình đã bị để ý. Cậu xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên đón khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!