Sương mù như phủ lên Hạ Trì một tấm màn mỏng, khiến dung nhan xinh đẹp của cậu trở nên mờ ảo, không rõ ràng, nhưng lại gợi cảm đến khó cưỡng.
Lục Cận thuận theo động tác của Hạ Trì mà cúi người xuống.
Người trong nước hơi ngồi thẳng dậy, chiếc áo choàng tắm ướt đẫm dính sát vào cơ thể, phần ngực hơi mở, lộ ra làn da trắng mịn, không biết có phải vì ngâm nước nóng hay không mà ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.
Ánh mắt Lục Cận trầm xuống.
Ánh đèn vàng nhạt trong sân nhỏ không quá sáng, nhưng lại khiến bầu không khí trở nên mập mờ, ám muội.
Hạ Trì đứng trong nước, còn Lục Cận trên bờ cúi người áp sát. Ánh đèn kéo dài bóng của hai người, in xuống mặt nước, trông chẳng khác nào một đôi tình nhân đang hôn nhau.
Nhìn gương mặt Hạ Trì, Lục Cận hơi khép mắt, yết hầu khẽ chuyển động, ánh nhìn dừng lại trên đôi môi mỏng khẽ mở khẽ khép của cậu.
"Em nói gì?" Lục Cận không nghe rõ.
"Em nói muốn ăn lê. Lê đông lạnh." Hạ Trì đáp.
Lục Cận: "..."
Hạ Trì chớp mắt. Cậu không dám nói mình còn muốn uống chút rượu, chủ yếu là sợ uống vào lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao hai lần trước, tuy không thể nói là tệ, nhưng cũng khiến Hạ Trì không biết nên xử lý thế nào.
Nghe xong, vẻ mặt Lục Cận hơi khựng lại.
Hạ Trì không biết anh đang nghĩ gì, bèn bĩu môi: "Thôi, để em tự đi lấy."
Lục Cận chỉ khẽ thở dài trong lòng, đứng dậy: "Đừng động, anh đi lấy ngay."
Hạ Trì hài lòng ngồi xuống trở lại.
Lục Cận vào phòng, gọi điện xuống lễ tân. Chẳng mấy chốc, robot đã mang đồ lên, không chỉ có lê đông lạnh mà còn có thêm các loại trái cây khác.
Anh đặt khay trái cây lên khay gỗ, mang đến cho Hạ Trì.
"Đừng ngâm quá lâu."
Nói rồi, anh định quay người đi.
Nhưng Hạ Trì lại níu lấy vạt áo anh, khẽ dùng sức kéo anh xuống.
Cậu ngẩng đầu, chạm nhẹ môi lên má Lục Cận: "Quà cảm ơn."
Nói xong, cậu định lặn xuống nước lần nữa. Không ngờ Lục Cận phản ứng cực nhanh, vòng tay ra sau đầu Hạ Trì, giữ cậu ở tư thế ngẩng đầu.
Nụ hôn từ má trượt xuống môi.
Hơi thở nóng rực của anh lập tức bao trùm, Hạ Trì bị động tiếp nhận sự tấn công mạnh mẽ ấy.
Ngón tay Lục Cận luồn vào mái tóc đen của cậu, nhẹ nhàng xoa ở sau gáy.
"Ưm..." Cả người Hạ Trì như bị điện giật, khẽ run, vô thức hé môi khẽ rên.
Chính hành động này đã cho Lục Cận cơ hội xâm nhập.
Hàng mi dày như cánh quạ của Hạ Trì khẽ rung, trước sự chủ động áp đảo của Lục Cận, cậu hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Chỉ có thể bị động đón nhận, rồi thuận theo bản năng mà tận hưởng khoảnh khắc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!