Chương 26: (Vô Đề)

Hạ Trì quay đầu, ánh mắt có chút oán trách nhìn Lục Cận, "Anh đừng hù em chứ."

Đôi mắt đối phương sáng lấp lánh, giọng nói khẽ khàng, Lục Cận khẽ tránh ánh nhìn, yết hầu lăn nhẹ, "Ừ."

Thấy Lục Cận thu lại khí thế, Hạ Trì mới quay lại chỗ ngồi.

Lục Cận thay giày ở cửa, chậm hơn một nhịp so với Hạ Trì rồi mới đi vào.

Hạ Khải Quốc ngoắc tay, ra hiệu bảo anh lại gần ngồi xuống.

Hạ Tú Mai thấy Lục Cận thì niềm nở: "Tiểu Lục, lâu quá không gặp, cháu lại càng đẹp trai hơn rồi."

Hạ Trì: "..."

Câu này... sao nghe quen quen.

"Cháu chào cô." – Lục Cận đáp lễ phép.

Giang Phương nghe thấy giọng Lục Cận thì hơi khựng lại, cậu quay lưng về phía anh, hoàn toàn không dám ngoảnh lại.

Giang Phương: Sợ thật đấy.

Mọi người quây quanh bàn trà nhỏ, chỉ còn chỗ trống giữa Hạ Trì và Giang Phương.

Lục Cận bỏ dép, bước lên sàn và ngồi xuống bên cạnh Hạ Trì.

Đến giờ uống thuốc, Hạ Khải Quốc lên lầu trước.

Ghế bên cạnh Hạ Tú Mai trống, Giang Phương lập tức ngồi xuống sát bên cô.

"Thời gian vừa qua, công ty đều dựa vào cháu chống đỡ, vất vả rồi." – Hạ Tú Mai nhìn Lục Cận nói.

Thời gian ấy cô ở nước ngoài lo chuyện của Giang Phương, Hạ Khải Quốc sức khỏe không tốt, Hạ Trì thì không phù hợp xử lý việc công ty. Nếu không có Lục Cận, nhà họ Hạ chắc chắn bị tổn thất nặng nề.

Lục Cận nhấp ngụm trà, giọng đều đều, nghe không rõ vui hay giận: "Đó là việc cháu nên làm."

Hạ Trì chống cằm nghe hai người nói chuyện, ngồi lâu khiến chân tê, cậu khẽ cử động muốn đổi tư thế.

Nhưng vì ngồi quá gần Lục Cận, cậu vô tình chạm vào đùi anh.

Ngay sau đó, cổ chân bị bàn tay to của Lục Cận nắm lấy.

Ánh mắt anh nhìn sang, mang theo chút nghi hoặc: "Sao thế?"

Cảm nhận hơi ấm từ tay anh, Hạ Trì vốn chỉ muốn đổi tư thế, nhưng giờ bị giữ lại thì lập tức cứng người, chẳng biết nên nhúc nhích hay đứng yên.

Chết mất thôi!

Quan trọng là, Hạ Tú Mai và Giang Phương đối diện đã nhìn sang.

Lo sợ họ nhận ra điều gì, tim Hạ Trì treo lơ lửng.

Cậu khẽ cử động bắp chân, nhìn Lục Cận, cau mày nhỏ giọng: "Buông ra."

Nghe vậy, Lục Cận mới buông tay. Hạ Trì lập tức rụt chân lại, đứng dậy tỏ vẻ như không có chuyện gì.

"Cô, cháu lên ngủ trước đây." – Hạ Trì nói với Hạ Tú Mai.

"Ừ, đi đi." – Hạ Tú Mai gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!