Hai người đứng rất gần, gần đến mức Hạ Trì có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền qua không khí từ cơ thể đối phương.
Trong lòng cậu khẽ dấy lên một tia rung động, nhưng Hạ Trì vẫn nhớ rõ những ngày qua đối phương luôn tránh mặt mình.
Điều khiến cậu khó chịu hơn là, dường như trong khoảng thời gian này, người giữ được sự bình tĩnh chỉ có Lục Cận.
Ngược lại, từ lúc đầu vẫn bình tĩnh, đến lúc này Hạ Trì lại mang tâm trạng khó diễn tả.
Vì vậy, cậu lạnh mặt, mắt nhìn xuống mũi giày của hai người, nhất quyết không ngẩng lên nhìn Lục Cận.
Trừ những lúc dự tiệc quan trọng, Hạ Trì thường ăn mặc thoải mái.
Hiện tại, cậu đi đôi giày thể thao màu trắng ngà, đối lập rõ rệt với đôi giày da đen thuần thủ công của Lục Cận.
Bộ dạng này lọt vào mắt Lục Cận khiến trong đáy mắt anh thoáng hiện nụ cười.
Mệt mỏi do công việc cường độ cao suốt nhiều ngày qua cũng vơi đi phần nào.
Lục Cận không nhắc đến Lục Chiêu Việt, mà lại nói sang chuyện khác: "Cô nhỏ sẽ về trong hai ngày nữa."
Cô nhỏ của hai người, cũng chính là mẹ của Giang Phương – Hạ Tú Mai – mỗi năm hơn nửa thời gian đều ở bên ngoài du lịch, thỉnh thoảng mới về ở lại nhà lớn một thời gian.
Từ khi Hạ Trì đến đây, cậu vẫn chưa từng gặp đối phương.
Trong truyện, miêu tả về Hạ Tú Mai không nhiều, chỉ nói rằng sau khi Hạ Khải Quốc qua đời, bà hận nguyên chủ đến tận xương tủy.
Sau khi đuổi nguyên chủ ra khỏi Hạ gia, bà không muốn ở lại A thị, liền đưa Giang Phương rời đi, bay ra nước ngoài.
Đồng thời cũng cắt đứt liên lạc với Lục Cận.
Khi đó, Lục Cận vừa bị nguyên chủ hại đến chân trái tàn phế, lại mất đi người thân, cả A thị chỉ còn mình anh gắng gượng chống đỡ.
Nghĩ đến đây, Hạ Trì bỗng thấy những chuyện trong truyện đã trở nên rất xa vời.
Thế giới bây giờ sẽ không xảy ra những chuyện đó nữa.
Cậu chớp mắt, thoát khỏi dòng cảm xúc, giọng thản nhiên "Ồ" một tiếng, coi như đã biết. Cậu cúi mắt, khẽ dịch mũi chân, không muốn nói chuyện với Lục Cận.
"Không còn gì nữa, em lên trước đây."
Nói xong, Hạ Trì vừa bước đi chưa được hai bước đã bị Lục Cận nắm lấy cổ tay.
Cậu tròn mắt, lông mi run nhẹ, bước chân buộc phải dừng lại. Bàn tay đối phương siết nhẹ, khiến Hạ Trì theo quán tính lùi lại, lưng mỏng chạm vào lồng ngực rắn chắc và nóng ấm.
Lục Cận giữ chặt cổ tay cậu, hai tay vòng qua, ôm người vào trong lòng mình.
Hơi thở nóng hổi phả bên tai, Lục Cận khẽ đặt cằm lên vai phải của Hạ Trì.
"Hạ Trì." Giọng anh mang theo sự mệt mỏi không hề che giấu.
Âm điệu dịu dàng ấy lọt vào tai Hạ Trì, chạm thẳng đến trái tim, khiến nhịp đập vốn vừa bình ổn lại tăng tốc lần nữa.
Quá mức khiến người ta bối rối.
Hoàn toàn không thể chống đỡ.
Vừa rồi còn cố gắng giữ khoảng cách vì nghĩ rằng đối phương đã tránh mình suốt mấy ngày, cậu cũng nên lạnh nhạt đáp lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ phòng tuyến sụp đổ.
Hạ Trì cử động cổ tay, lập tức bị đối phương siết chặt hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!