Chương 24: (Vô Đề)

Hạ Khải Quốc tự cho rằng mình đã đối xử công bằng với cả hai con, Hạ Trì thì thích hưởng thụ nên ông cho cậu đủ điều kiện để an nhàn, Lục Cận thì năng lực xuất chúng nên ông giao công ty cho anh quản lý. Hai bên đều không thiệt.

Với cách sắp xếp này, Hạ Khải Quốc rất hài lòng.

Lục Cận cũng tạm coi là hài lòng. Trong mắt anh, tình cảm giữa mình và Hạ Khải Quốc vốn nhạt, chỉ có sợi dây huyết thống nối lại. Những quan tâm bù đắp sau bao năm xa cách ngược lại khiến anh cảm thấy như một gánh nặng.

Trước khi trở về Hạ gia, cuộc sống của Lục Cận không hề tệ, gia đình nuôi dưỡng anh giàu có, cha mẹ nuôi cũng rất tốt với anh. Nếu không phải vì biến cố năm đó...

Ánh mắt Lục Cận khẽ cụp xuống, che đi bóng tối trong đáy mắt.

Anh đứng dậy, chào Hạ Khải Quốc rồi về phòng mình.

Hạ Khải Quốc không nhận ra sự khác thường của Lục Cận. Ông uống cạn chén trà, ngồi thêm một lát mới đứng dậy lên lầu.

Bên khác, Tang gia.

Tang Giang Việt ngồi trên sofa, rít một hơi thuốc, nghe thuộc hạ báo cáo.

Ngay khi Tang Tử bị Lục Cận đưa đi, Tang Giang Việt đã lập tức sai người bám theo. Ông vốn nghĩ Lục Cận sẽ trút giận lên Tang Tử, không ngờ thuộc hạ lại báo điểm đến là đồn cảnh sát.

Tang Giang Việt: "..."

"Đồn cảnh sát?"

"Vâng, Lục Cận đã đưa cậu chủ vào đó."

Khuôn mặt Tang Giang Việt tối sầm lại, khóe môi nhếch lên thành một tiếng cười lạnh: "Đúng là bộ dạng đạo mạo."

Giới thượng lưu ở thành phố A, ai có thể leo cao đi xa mà tay không vấy chút bẩn chứ? Chỉ riêng Lục Cận là cứ muốn đóng vai đóa sen không nhiễm bùn... thật là ra vẻ.

"Chuẩn bị người, đưa Tang Tử ra." Tang Giang Việt đứng lên.

Nước cờ này coi như bỏ, Tang Tử vốn được nuôi để dùng vào liên hôn, nhưng sau trò này của Lục Cận, tin tức đã truyền khắp giới. Không ai dại gì đối đầu với Hạ gia chỉ để rước về một bình hoa.

Tang Tử với ông giờ chẳng còn giá trị. Có thể đưa ra nước ngoài đã là nhân nhượng lớn nhất.

Thuộc hạ vẫn đứng yên, vẻ mặt khó xử.

Tang Giang Việt cau mày, giọng mất kiên nhẫn: "Sao?"

Người kia run rẩy đáp: "Cảnh sát... không chịu thả người..."

Không cần nghĩ cũng biết là do Lục Cận chặn đường.

Sắc mặt Tang Giang Việt tối hẳn, một cước đá văng đối phương xuống đất: "Đúng là đồ vô dụng!"

Kẻ bị đá chỉ dám co người lại, cố giảm sự tồn tại của bản thân.

Tang Giang Việt nóng tính nhưng chi tiền hào phóng, nếu không vì tiền, e chẳng mấy ai chịu đi theo ông.

Tang Tử bị giam mười lăm ngày với tội "cố ý bịa đặt, vu khống". Thời gian không dài nhưng đủ để giới thượng lưu A biết rõ: Tang gia có một cậu ấm từng ngồi tù.

Cũng từ đó, ai muốn hợp tác với Tang gia sẽ phải cân nhắc.

Không động được Lục Cận, Tang Giang Việt chỉ có thể đập phá đồ đạc trong nhà để xả cơn tức.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng bị mây đen che khuất, bóng tối tràn vào phòng.

Hạ Trì trở mình, ngước nhìn trần nhà, lẩm bẩm: "Một con cừu... hai con cừu..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!