Chương 22: (Vô Đề)

Đường Kiệt hôm nay vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, cộng thêm mùi rượu nồng nặc khiến Hạ Trì thấy vô cùng ghê tởm.

Cậu lùi vài bước, kéo giãn khoảng cách, cũng là để đề phòng đối phương bất ngờ ra tay.

Bị lời nói và hành động ấy chọc tức, mặt Đường Kiệt sầm lại. Bên ngoài vẫn đồn Hạ Trì độc miệng, kiêu ngạo, nhưng dung mạo cậu lại quá mức ưa nhìn, khiến hắn ta vừa bực vừa động lòng.

Cho dù có "độc miệng" thì cũng chỉ là chút tính khí, hắn nghĩ, có gì đâu.

"Hạ Trì, em đừng có cứng miệng nữa." Đường Kiệt cau mày, ánh mắt không mấy thiện cảm, "Giờ em đâu còn là người nhà họ Hạ, tốt nhất nên biết điều một chút."

Nghe câu này, Hạ Trì chỉ thấy buồn nôn, còn khó chịu hơn cả dẫm phải phân chó — đúng kiểu "đàn ông tự tin quá mức".

"Cút." Giọng cậu lạnh lùng. May là hành lang này không phải đường cụt.

Cậu xoay người định đi, nhưng Đường Kiệt đâu chịu để Hạ Trì rời đi dễ vậy. Đây là cơ hội hiếm hoi hắn mới tìm được.

Hắn lảo đảo bước tới chắn ngang trước mặt cậu.

Mấy lời hôm trước Hạ Trì nói đã lan khắp giới, thậm chí còn bị quay clip tung ra — chính miệng cậu thừa nhận mình không phải con ruột nhà họ Hạ, chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi. Khi con trai ruột trở về, cậu lấy gì để tiếp tục ngẩng cao đầu?

Đường Kiệt tự tin rằng, nếu không phải hắn, người khác cũng sẽ ra tay. Thà hắn đi trước.

Hai kẻ đi cùng thì còn chần chừ, có lòng nhưng không dám — sợ nhà họ Hạ chưa hoàn toàn bỏ rơi Hạ Trì, lỡ bị trả đũa.

Cậu liếc hắn, giọng lạnh băng: "Tránh ra."

"Em sao cứ bướng bỉnh thế? Đi theo anh, anh đảm bảo em vẫn được ăn ngon mặc đẹp, sống như thiếu gia."

Có men rượu trợ sức, Đường Kiệt càng thêm liều. Thấy Hạ Trì phản kháng, hắn càng hứng thú — hắn thích kiểu con mồi càng chống cự càng muốn chinh phục.

Nếu chỉ cần ngoắc tay là có được, lại chẳng còn thú vị gì.

Hắn đưa tay định kéo Hạ Trì. Đã nói không nghe thì hắn sẽ trực tiếp động thủ.

Hạ Trì bật cười khẽ, lập tức bẻ ngược cổ tay hắn, rồi tung một cú đá vào đầu gối.

Bị bẻ tay bất ngờ, chưa kịp kêu đau, Đường Kiệt đã bị đá quỵ xuống một gối. Uống rượu sẵn người mất thăng bằng, giờ thì mặt đỏ bừng, cơn giận bốc lên.

Hắn định vùng dậy, nhưng Hạ Trì siết chặt tay, buộc hắn phải bật ra tiếng rên.

Hai bên giằng co, không ai để ý ở đầu hành lang đã có người đứng đó.....

Lục Cận vừa đi công tác về, chưa kịp ghé nhà đã bị hẹn đến Tê Ẩn Thực Uyển.

Lần này ra ngoài là để bình tĩnh lại, vì hôm đó anh quá nóng vội, muốn có câu trả lời ngay nên làm hỏng chuyện. Tưởng rằng rời đi vài hôm sẽ nguôi ngoai, nhưng khoảnh khắc trông thấy Hạ Trì, mọi cảm xúc lại dâng trào mạnh hơn.

Anh bước lên vài bước, nhưng khi thấy động tác của cậu thì khựng lại.

Đường Kiệt bị khống chế, đau đến mức không đứng dậy nổi, tức giận hét: "Còn không mau lại giúp tao!"

Hạ Trì liếc hai tên kia.

Bọn chúng lập tức cứng đờ.

Cậu khẽ hừ, "Đồ vô dụng, lấy đâu ra gan mà dám chọc vào tôi?"

Cậu không học võ, nhưng vài chiêu tự vệ thì có thừa.

Đường Kiệt vẫn ngoan cố: "Hạ Trì! Buông ra ngay! Không thì nhà họ Đường sẽ không tha cho mày!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!