Giọng Lục Cận trầm thấp, mang theo ý chất vấn.
Anh đứng rất gần, buộc Hạ Trì phải ngẩng đầu nhìn.
Trong đôi mắt nâu nhạt kia phản chiếu ánh nhìn nóng rực của Lục Cận, những cảm xúc cuộn trào bên trong suýt khiến cậu chìm hẳn vào đó.
Mùi hương quen thuộc từ người đối diện khiến tim Hạ Trì khẽ run. "Em..."
"Nghĩ kỹ rồi hẵng nói." Lục Cận bổ sung, giọng càng trầm hơn.
Hạ Trì: "..."
Quá đáng thật, anh trai.
Rõ ràng không thể qua loa được — Lục Cận muốn cậu phải là người mở miệng trước, định nghĩa rõ ràng chuyện tối qua.
Hạ Trì mím môi, dò xét nói: "Tối qua..."
Ánh mắt Lục Cận khẽ biến, chờ cậu nói tiếp.
"Chúng ta..."
Hạ Trì quan sát vẻ mặt anh, cân nhắc từng chữ, rồi nói: "Lục Cận, anh đừng quá đáng!"
Cậu bỗng thấy bực, đẩy anh một cái. Mình đâu có sai, sao lại phải dè dặt thế này, còn bị ép phải nói ra?
Bị đẩy bất ngờ, Lục Cận lùi một bước nhưng nhanh chóng đứng vững lại, trên mặt thoáng hiện chút lúng túng.
Phản ứng của Hạ Trì hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh từng nghĩ Hạ Trì sẽ oán trách, chất vấn, hoặc nhẹ nhàng bỏ qua, nhưng chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ buộc anh phải mở lời trước.
Hạ Trì cũng hơi ngẩn ra sau khi bộc phát, nhưng lại nghĩ — cảm xúc đã lên rồi, không thể để rơi xuống đất, dù sao cũng phải tỏ ra mình có lý.
Cậu quay mặt sang chỗ khác, tránh nhìn anh, tự đặt mình vào thế chủ động, để anh bị động đối diện.
"Chậc..."
Lục Cận khựng lại một thoáng, bàn tay buông thõng siết chặt như đang kìm nén gì đó.
"Em ghét anh sao?" Anh không trực tiếp nhắc lại chuyện tối qua.
Hạ Trì bất ngờ, không nghĩ anh sẽ hỏi vậy, ánh mắt lại nhìn về phía anh.
Cậu lắc đầu, giọng nhỏ: "Không ghét."
"Vậy em nghĩ chúng ta là mối quan hệ gì?" Giọng anh chậm rãi, nhẹ nhàng, mang chút ý tôn trọng, như muốn nói: Anh sẽ nghe theo quyết định của em.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của anh lại giống như đang... đòi danh phận.
Hạ Trì suy nghĩ — chuyện đó tuy khiến cậu thấy vui, nhưng cũng lo lắng.
Chỉ vì một lần ngoài ý muốn mà mơ hồ xác định quan hệ, không chỉ là vô trách nhiệm với bản thân, mà còn không công bằng với Lục Cận.
Đôi mắt cậu cụp xuống, hàng mi dài dưới ánh đèn đổ bóng nhỏ che đi màu mắt nhạt.
Lục Cận đứng yên trước mặt, lặng lẽ chờ phán quyết.
"Em không muốn ba buồn." Cậu tìm một cái cớ, nói như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!