Chương 19: (Vô Đề)

Lục Cận không nói gì, chỉ nhìn Hạ Trì, ánh mắt nóng bỏng hơn thường ngày.

Điều này khiến Hạ Trì bị anh nhìn đến mức hơi bối rối, cậu khẽ ho một tiếng, "Anh đến từ khi nào vậy?"

"Vừa mới đến." Lục Cận nói, ánh mắt dừng lại trên mái tóc mềm mại của Hạ Trì.

Đối phương không chỉ cắt tóc ngắn mà còn nhuộm thành màu vàng, kết hợp với bộ vest trắng in hoa, trông đặc biệt nổi bật giữa đám đông.

Nghe Lục Cận nói vừa mới đến, Hạ Trì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương chắc chưa nghe được lời cậu vừa nói khi nãy.

Cậu thật sự không muốn để Lục Cận nghe thấy, cảm giác rất ngượng.

Nhưng thực tế là, Lục Cận tuy mới đến, nhưng lại nghe rõ từng chữ cậu nói:

"Ồ, vậy là tôi nói chưa rõ. Tôi không phải con ruột của ba tôi. Lục Cận mới là."

Có lẽ ngay cả Hạ Trì cũng không nhận ra, lúc cậu nói câu đó, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Đôi mắt vốn luôn ánh lên nụ cười nay hoàn toàn vô cảm, thậm chí phảng phất nét lạnh lùng — rõ ràng là vì lời của Đường Kiệt khiến cậu tức giận.

Hạ Trì...

Đang bênh vực anh sao?

Nhận ra điều này khiến trong lòng Lục Cận nảy sinh đủ loại suy nghĩ điên cuồng, không lý do, không báo trước, nhưng vẫn cứ trào dâng.

Anh cố gắng kiềm chế những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhìn thẳng vào Hạ Trì, giọng trầm thấp: "Nhuộm tóc à?"

"Không phải." Hạ Trì đưa ngón tay chạm vào mái tóc vàng, chạm xuống liền mang theo những hạt nhũ vàng óng ánh.

Cậu xoay bàn tay để lộ lòng bàn tay ra trước mặt Lục Cận, chớp mắt một cái, giọng vui vẻ: "Chỉ là thuốc xịt màu tạm thời thôi."

Lục Cận cúi mắt, nhìn chấm nhũ vàng trên đầu ngón tay hồng hồng của Hạ Trì. Dưới hàng mi đen rậm, ánh mắt anh sâu thẳm:

"Màu này rất hợp với em."

"Em cũng thấy vậy." Hạ Trì thu tay lại.

Ánh mắt Lục Cận một lần nữa dừng trên người cậu:

"Hạ Trì."

"Hả? Sao thế?"

"Sau này nếu gặp chuyện thế này nữa, đừng sợ." Giọng Lục Cận nghiêm túc, "Em mãi là người của Hạ gia."

Nói câu này chẳng khác nào đang ngầm nói với Hạ Trì rằng anh sẽ luôn ở phía sau cậu.

Khoan đã, tự nhiên lại nói thế... Còn bảo là chưa nghe thấy. Hạ Trì có lý do để nghi ngờ, Lục Cận chắc đã nghe hết những lời cậu vừa nói nên mới nói như vậy.

Nghĩ đến đây, má cậu hơi nóng lên. Cậu cầm ly rượu trên bàn, nhấp một ngụm, để xoa dịu cảm giác bối rối trong lòng.

"Biết rồi."

Lúc này, Trần Phi – nghe lời Lục Cận đi tặng quà cho đại diện nhà Lộc – mới quay lại.

Thấy Trần Phi, cả hai lập tức ngừng câu chuyện, đúng lúc tiệc chính thức bắt đầu.

Trần Phi lần đầu nhìn thấy Hạ Trì ăn mặc như vậy thì hơi sững lại, rồi lặng lẽ đứng cách sau lưng Lục Cận không xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!