Sau khi say, toàn thân Hạ Trì gần như mất hết sức lực, chỉ vừa ngồi dậy thôi đã tiêu hao gần hết.
Thấy Hạ Trì yếu ớt như vậy, Lục Cận đưa tay ấn nhẹ lên vai cậu, ngăn không cho cậu loạng choạng đứng dậy rồi bị thương, trong lòng khẽ thở dài.
Căn phòng tối tăm như bị phủ một lớp sương mờ, nhìn gì cũng không rõ.
Mi mắt Lục Cận hơi khép lại, anh không thể thấy rõ biểu cảm của Hạ Trì, chỉ cảm nhận được mùi rượu nồng nặc trên người cậu.
Sự bất an và bực bội trong lòng anh, vào khoảnh khắc này, dần lắng xuống.
Anh vốn đã biết rõ rồi mà — người trước mặt sớm không còn là chàng trai kiêu ngạo, ngang ngược của ngày xưa nữa — sao vẫn còn nghi ngờ cậu...
Thật lạ.
Bị giữ chặt vai, Hạ Trì cố gắng đứng dậy, nhưng sức Lục Cận rất lớn, cậu giãy thế nào cũng không nhúc nhích được.
Cậu hơi tức giận, đưa tay nắm ngược lấy tay đối phương, nhíu mày ngước lên, nheo mắt cố nhìn xem ai lại quá đáng đến thế.
Chỉ tiếc là trong tầm mắt chỉ có một bóng đen, hoàn toàn không nhận ra được, nên Hạ Trì hiển nhiên nghĩ đó là Giang Phương.
"Giang Phương, cậu bị làm sao thế hả?" – Hạ Trì cau mày, giọng có chút không vui, nghe ngây ngây.
Không biết có phải do say rượu không mà giọng cậu mềm mại, nhẹ như lời tình nhân thì thầm bên tai.
Lục Cận khẽ khựng lại khi bị Hạ Trì nắm tay, rồi chậm rãi rút về.
"Hạ Trì." – Anh nuốt xuống một ngụm, giọng trầm thấp – "Đừng động nữa, tôi đi lấy nước."
Không phải Giang Phương? Nhưng là giọng quen thuộc.
Hạ Trì lắc lắc cái đầu ong ong, phản ứng chậm chạp, không nghĩ ra là ai.
Nhân lúc đi rót nước, Lục Cận bật đèn ngủ ở tầng dưới.
Ánh đèn vàng ấm hắt lên, không đủ sáng khắp phòng nhưng cũng đủ để nhìn rõ người trước mặt.
Anh bưng ly nước quay lại.
Cảnh tượng này... sao thấy quen quen.
Không lâu trước đây, người kia cũng từng rót cho anh một ly mật ong ấm vào ban đêm. Giờ thì vai trò lại đảo ngược.
Hạ Trì lại nằm co lại trên sofa, cả người thu mình thiếu cảm giác an toàn, đôi vai khẽ run.
Lục Cận sững lại, thân thể căng cứng.
Phòng im phăng phắc, chỉ nghe loáng thoáng tiếng nức nở khe khẽ.
Một lúc lâu, anh cúi người, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giọng dịu dàng hơn thường ngày:
"Đừng khóc nữa."
"Tôi không khóc." – Hạ Trì giọng mũi, nằng nặc – "Tôi không khóc mà."
Cậu ngồi dậy, tránh né cảm xúc, cúi đầu không nhìn anh.
Ánh đèn vàng phủ nửa khuôn mặt cậu mềm mại, nửa còn lại trong bóng tối.
Giọt nước đọng trên hàng mi khiến cậu càng thêm mong manh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!