Chương 15: (Vô Đề)

Hạ Trì nhìn tin nhắn trả lời của Lục Cận, khẽ "tch" một tiếng. Cậu vốn nghĩ Lục Cận chỉ là một người hiền lành không biết tức giận, không ngờ đối phương cũng có lúc nổi nóng. Chỉ là không rõ ai đã chọc giận anh.

Cậu cũng không suy nghĩ nhiều, quay sang tiếp tục bàn với Giang Phương về việc chuẩn bị cho buổi quay.....

Bên kia, Trần Phi cảm thấy mình như đang ở giữa nước sôi lửa bỏng. Nhiệt độ rõ ràng rất dễ chịu, nhưng anh ta lại luôn thấy lúc nóng lúc lạnh. Vấn đề của chi nhánh đúng là đột ngột, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy...

Trần Phi len lén quan sát sắc mặt của Lục Cận, thầm đoán liệu có phải anh đang giận. Làm việc cho Lục Cận lâu như vậy, chỉ cần nhìn nét mặt anh, dù là muốn uống nước hay ăn gì, anh ta đều hiểu rõ.

Khi đang suy nghĩ cách mở lời để giúp sếp giải tỏa, chợt nghe Lục Cận gọi tên mình.

"Trần Phi."

"Vâng, Lục tổng." Trần Phi lập tức tập trung, nhìn về phía anh.

Đối phương nghiêng đầu, cách lối đi nhìn sang. Ánh mắt sâu thẳm, tối như không có ánh sáng, nhưng lại khiến người khác không thể dời đi, như thể nhìn thấu mọi thứ, mang theo sự lạnh nhạt.

"Đổi vé máy bay về thành chiều thứ bảy."

Trần Phi ngẩn ra. Vốn dĩ họ định ở lại hai ngày rồi về. Đổi sang thứ bảy nghĩa là phải ở lại thêm vài ngày nữa.

"Vâng, Lục tổng." Dù không hiểu anh định làm gì, Trần Phi vẫn gật đầu.

Thực tế, Lục Cận cũng chẳng định làm gì... Anh chỉ đang đợi. Đợi Hạ Trì đưa ra lựa chọn.....

Việc vận hành một đoàn phim không hề dễ dàng. Nói đùa thì nói, nhưng khi cần nghiêm túc vẫn phải nghiêm túc. Hạ Trì hỏi Giang Phương: "Thật sự không cần giúp gì sao?"

Giang Phương đáp: "Không cần. Giờ chỉ thiếu vốn, những việc khác không cần."

Tưởng Phương xen vào: "Anh yên tâm đi, Giang Phương giỏi lắm."

Nghe họ nói chắc nịch như vậy, Hạ Trì lại thấy khó hiểu. Nếu đã giỏi như thế, sao đến giờ vẫn chưa gọi được vốn đầu tư?

Cậu đâu biết rằng Giang Phương tuổi còn trẻ, lại là nữ. Trước khi gặp Hạ Trì, cô đã gặp rất nhiều người, trong đó nhiều người là qua giới thiệu. Có người vừa nghe ý tưởng đã từ chối, thậm chí chẳng buồn xem kịch bản; có người lưu liên hệ nhưng sau đó cũng bặt vô âm tín.

Thật ra, khi đến gặp Hạ Trì, Giang Phương vốn không hy vọng gì, còn cố tình đưa ra yêu cầu khắt khe. Nào ngờ, Hạ Trì lại gật đầu ngay lập tức. Thế gian vốn đầy định kiến, cô lại muốn tự mình xé bỏ rào cản đó.

Thấy Giang Phương nói vậy, Hạ Trì yên tâm làm nhà đầu tư "ngồi mát ăn bát vàng". Dĩ nhiên, nếu Giang Phương cần giúp gì, cậu vẫn sẽ giúp. Cậu vốn nghĩ Lục Cận đi công tác chắc bận, định đợi anh về rồi mới nói chuyện đầu tư. Không ngờ tối hôm đó, anh lại bảo Trần Phi kết bạn liên lạc với cậu.

Trần Phi nhắn: "Cậu Hạ, tôi là trợ lý của Lục tổng, Trần Phi."

Hạ Trì ngạc nhiên: Trần Phi? Chính là Trần trợ lý!

Không ngờ Lục Cận lại để Trần Phi phụ trách việc này. Trong sách, Trần Phi là cánh tay đắc lực chỉ phục vụ cho Lục Cận. Việc anh để Trần Phi đến...

Hạ Trì dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt dừng lại ở khung chat với Lục Cận. Tin nhắn giữa hai người ít ỏi, lướt vài cái là hết. Thậm chí, tin nhắn đầu tiên là khi Hạ Trì từng gửi lại lời dụ dỗ của Cố Sâm cho nguyên chủ.

Lục Cận luôn giữ thái độ nhạt nhẽo với cậu. Không đến mức căng thẳng như trong sách, nhưng cũng chẳng nhiệt tình. Mọi thứ đều rất xa cách.

Hạ Trì không rõ mình đang cảm thấy thế nào. Dù ngoài mặt lạnh lùng, nhưng những gì Lục Cận làm đều là giúp cậu. Cậu vừa không biết nên nghĩ gì, vừa không hiểu rốt cuộc Lục Cận bây giờ đối với mình là thế nào. Có thể khẳng định một điều: anh không hề cảnh giác như trong sách đối với nguyên chủ.

Những chuyện khó đoán, cậu liền gác lại. Thời gian trôi rồi cũng sẽ qua. Hạ Trì tính tình rộng rãi, cất điện thoại, về phòng ngủ.....

Dù không ở A thị, Trần Phi vẫn làm việc rất nhanh. Chưa đến hai ngày, bản hợp đồng sơ bộ đã được soạn xong, quả xứng danh trợ lý của Lục Cận.

Hạ Trì gửi bản sơ bộ cho Giang Phương xem có cần chỉnh sửa gì. Quả nhiên, cô đọc rất kỹ, bổ sung một số điều khoản mới.

Mọi công việc chuẩn bị tiến triển ổn định. Khi mọi thứ gần xong, Tưởng Phương đề nghị cùng nhau ăn mừng. Hạ Trì không phải người phá hỏng không khí, nên đồng ý. Giang Phương và Tưởng Phương bận học kín lịch, nên hẹn vào chiều thứ sáu.

Khi đó đã là ngày 18, còn hai ngày nữa là đến lịch tái khám của Hạ Khải Quốc. Hạ Trì rất để ý sức khỏe của ông, cậu đặt sẵn bốn năm cái báo thức để nhắc nhở mình phải đi cùng. Chỉ khi biết rõ tình hình sức khỏe, cậu mới có thể tìm cách thay đổi kết cục của ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!