Cố Sâm nhận điện thoại từ mẹ, không chút chần chừ, lập tức lái xe thẳng đến hội trường đấu giá.
Vừa bước vào, anh đã thấy Lưu Lan Phương ngồi trên sofa, xung quanh là nhân viên ban tổ chức. Bên cạnh bà là Tang Tử.
Tang Tử trong lòng đã nguyền rủa bà ta từ đầu tới cuối — sớm biết xui xẻo thế này, hôm nay dù có bị anh trai đánh chết cũng không thèm tới. Ban đầu tưởng có thể đè được Hạ Trì một bậc, ai ngờ tự rước họa vào thân, mất mặt đến mức không thể ngẩng đầu.
Lưu Lan Phương cau mày, giọng bực dọc:
"Con trai tôi sắp đến rồi, tiền chắc chắn sẽ trả, đừng lằng nhằng nữa."
Cố Sâm vừa vào cửa đã nghe câu này, thái dương giật nhẹ:
"Mẹ."
Tang Tử ngẩng lên, bắt gặp một thanh niên mặc vest bước vào. Ngũ quan anh tuấn, đôi mắt xanh lam mang chút phong vị ngoại quốc, cử chỉ toát ra khí chất mạnh mẽ, đầy sức hút nam tính.
Tim Tang Tử khẽ loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên cậu gặp Cố Sâm, như thể trước mắt chỉ còn lại một mình anh, mọi người khác đều bị xóa khỏi khung hình. Rõ ràng gương mặt kia không đẹp bằng Hạ Trì, cũng không phải gu của cậu, nhưng lại không tài nào rời mắt.
Lưu Lan Phương thấy con trai, lập tức sáng bừng mặt, đứng lên:
"Tiểu Sâm, con đến rồi."
"Chuyện gì vậy?" – Ánh mắt Cố Sâm quét khắp phòng, giọng trầm xuống.
Bị hỏi, khí thế ban nãy của Lưu Lan Phương lập tức xẹp xuống hơn nửa:
"Còn không phải tại thằng Hạ Trì sao? Nếu không vì nó, mẹ đâu đến nỗi mất mặt thế này."
Cố Sâm nhíu mày, giọng lạnh hơn:
"Mẹ, nói rõ đi."
Trước kia, anh chẳng mấy để tâm khi mẹ chê bai Hạ Trì — với anh, cậu chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng. Nhưng bây giờ, quan hệ hai người đang căng thẳng, anh liên lạc mãi mà cậu không đáp. Nghe mẹ nói thế, trong lòng anh lại thêm bực bội.
Không biết con trai nghĩ gì, Lưu Lan Phương bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra, thêm mắm dặm muối để tô đậm lỗi của Hạ Trì:
"Nó là sao chổi, dính tới nó là chẳng có chuyện gì tốt."
"Đủ rồi." – Cố Sâm cắt ngang, giọng trầm đục.
Dù tức giận trước hành vi của mẹ, nhưng trước mặt người ngoài, anh vẫn kìm nén.
Nhận ra sắc mặt con trai, Lưu Lan Phương ngừng lời.
Tang Tử thấy thời cơ, bước lên:
"Dì, dì bớt giận, giữ gìn sức khỏe mới quan trọng."
Giọng nói mềm mại, ánh mắt lo lắng khiến Lưu Lan Phương bớt phần nào tức tối, lại càng vừa ý cậu.
Cố Sâm liếc Tang Tử một cái, rồi lấy thẻ đưa cho nhân viên:
"Quẹt thẻ này."
"Vâng, thưa anh."
Người phụ trách nhanh chóng hoàn tất giao dịch, không hề tỏ thái độ vì chuyện vừa rồi. Một nhân viên khác đưa hợp đồng cho Cố Sâm ký.
Anh ký xong mới vô tình nhìn thấy con số phía sau — 20 triệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!