Chương 10: (Vô Đề)

Vừa đặt chân về đến nhà cũ, Hạ Trì đã thấy nhân viên quản lý tòa nhà theo sát mang tới một xe đầy bưu kiện. Lúc này cậu mới nhớ ra mấy hôm trước mình đặt mua một đống đồ. Hôm nay xem ra sẽ khá bận rộn.

"Chú Trương, phiền chú tìm giúp hai người, mang mấy thùng này để cạnh sân trời nhé. Lát nữa cháu sẽ dọn."

"Được rồi, cậu Hạ."

Hạ Trì về phòng, ném chiếc đồng hồ vào tủ trang sức rồi vào phòng tắm tắm nước nóng, thay bộ đồ ở nhà. Sau đó cậu xuống lầu bắt đầu công cuộc khui hàng. Đồ mua vừa nhiều vừa lộn xộn: một phần là đồ dùng thiết yếu, phần còn lại đúng kiểu "đẹp nhưng vô dụng". Vì mua quá nhiều, phần lớn cậu cũng quên mất mình đã đặt gì, mở ra chẳng khác nào chơi trò "mở hộp bất ngờ".

Lúc này Hạ Khải Quốc từ ngoài trở về, thấy con trai ngồi giữa đống thùng hàng, cúi đầu cặm cụi cắt băng dán. Trong đầu ông chợt nhớ tới thông báo trừ tiền trên thẻ ngân hàng hồi trước.

Hạ Trì vẫn mải mê thử con dao vừa khui xong, chưa nhận ra ba đã về. Hạ Khải Quốc nhìn con cầm dao loay hoay, thoáng giật mình.

"Tiểu Trì, con mua nhiều dao thế này để...?"

"Ba, cái này con mua cho dì Trương đấy." – Hạ Trì ngẩng đầu đáp, còn huơ huơ con dao.

Ánh mắt cậu nhanh chóng dừng lại ở miếng băng dán kim tiêm trên cánh tay ba.

"Ba lại đi bệnh viện à?" – Cậu cau mày hỏi. Chỉ mới hơn một tuần mà ông đã đi hai lần, nhưng nhìn ông chẳng có biểu hiện gì của người bệnh, cũng không thấy uống thuốc. Đi viện thường xuyên thế này khiến cậu thấy bất an.

Nghe giọng con chan chứa lo lắng, Hạ Khải Quốc khẽ ấm lòng.

"Không sao, chỉ là đi tái khám định kỳ thôi."

"Vậy lần sau tái khám là khi nào?"

"Sao tự nhiên lại hỏi?"

"Lần sau ba đi, con sẽ đi cùng."

Hạ Khải Quốc vốn giấu chuyện này để các con không lo lắng, cũng không muốn chúng buồn. Nay tất nhiên ông càng không định nói thật.

"Còn phải chờ bệnh viện thông báo." – Ông kiếm cớ.

Thấy ba cố tình giấu, Hạ Trì liền bỏ hết đống thùng hàng sang một bên, nghiêm giọng:

"Thế thì từ giờ, ba đi đâu con đi đó. Khi tới ngày tái khám, con sẽ cùng ba đi."

"Dù sao con cũng rảnh mà."

Hạ Khải Quốc im lặng một thoáng, trong đầu đã nghĩ đến việc tìm việc gì đó để "lấp chỗ trống" cho cậu. Cuối cùng, ông thở dài:

"Ngày 20. Kết quả sẽ có sau đó hai ngày."

Hạ Trì gật nhẹ, thầm ghi nhớ. Hôm nay mới mùng 5, vậy là còn nửa tháng nữa.

Buổi chiều trời lại đổ mưa phùn, nhiệt độ hạ dần, đến tối vẫn chưa dứt. Hạ Trì mang chăn ra ngồi trong hiên, nhìn mưa rơi từ sân trời xuống hồ cá, khiến mấy con cá béo ú bơi loạn cả lên. Cảnh vật thật đẹp... nếu không có "nam quỷ ẩm ướt" đang đứng phía trước.

Lục Cận cầm ô đứng ngoài cổng, xuyên qua màn mưa nhìn về phía Hạ Trì. Dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt anh trông càng thêm âm u.

"Anh ơi, anh trông như muốn dọa người ta vậy đấy." – Hạ Trì thầm nghĩ. Hình ảnh này chẳng khác gì cảnh nam quỷ trở về báo thù trong phim kinh dị.

Cậu khẽ rùng mình, hất chăn ra rồi chạy lại đứng chung dưới ô với anh.

"Anh lại bị gout à?"

Lục Cận: ...

Không thấy anh phản đối, Hạ Trì lập tức cho rằng mình đoán đúng, chỉ là đối phương ngại thừa nhận. Dù sao tối qua khi bị cậu nói trúng tim đen, người này còn bỏ đi một mạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!