Trăng sáng treo cao, làn gió nhẹ khẽ lùa qua tán lá, mang theo tiếng thì thầm bí ẩn của thiên nhiên.
Hạ Trì đứng cứng ngắc bên cửa sổ. Trong phòng không bật đèn, ánh trăng rọi xuống khiến khuôn mặt cậu trắng bệch.
Từ tai nghe bên phải, một giọng la hét hoảng hốt vang lên:
"Anh họ, Anh họ, xong chưa? Hắn lên lầu rồi! Mau đi, cẩn thận đừng để bị phát hiện!"
Hạ Trì muốn khóc mà không ra nước mắt. Cậu cũng muốn đi, nhưng cơ thể như hóa đá, mặc cho cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Rõ ràng đang ngủ ngon lành, vậy mà vừa mở mắt đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Không chỉ thế, cơ thể còn bị khống chế, cứng đờ tại chỗ.
Cho đến khi cánh cửa phát ra tiếng "cạch" mở ra, ánh sáng tràn ngập cả căn phòng, Hạ Trì bị chói đến nheo mắt lại.
Có thể cử động rồi!
"Cậu đang làm gì vậy?"
Vẫn còn chìm trong niềm vui được tự do, Hạ Trì không nhận ra người kia đã bước tới trước mặt và đang nhìn chằm chằm vào thứ trong tay cậu.
Hạ Trì chậm chạp cúi đầu theo hướng ánh mắt của đối phương, lập tức cứng người.
Một tay cậu cầm ly nước, tay còn lại cầm gói bột khả nghi.
Hạ Trì: ...(⊙_⊙;)...
Không khí đông cứng trong chốc lát.
Cậu từ từ giấu bàn tay cầm bột ra sau lưng, gượng gạo cười: "Haha... tôi... tôi mang thuốc... à không, mang nước cho anh."
Vừa nói, Hạ Trì đưa ly nước ra trước mặt người kia.
Mặt nước khẽ lay động, nổi lên lớp bột trắng khả nghi.
Trong đầu Hạ Trì chợt vang vọng câu thoại quen thuộc: "Đại lang, uống thuốc thôi."
Rõ ràng người kia cũng nhận ra có gì đó không ổn, ánh mắt càng thêm u ám.
Hạ Trì: ... run sợ.
Đáng sợ hơn, giọng trong tai nghe lại vang lên:
"Anh họ, Lục Cận vào rồi. Cẩn thận nhé. À, nhớ đừng để hắn biết chuyện cậu bỏ thuốc. Tôi cúp máy đây."
Cảm ơn đã nhắc... nhưng mà... hắn biết rồi!
Khoan đã, Lục Cận?!
Hạ Trì lập tức ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Đó là một người đàn ông điển trai, bộ vest cắt may tinh tế tôn lên dáng người cao lớn. Lông mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen sâu ẩn chứa sự khó chịu.
Xong rồi... lần này tiêu đời thật.
Dân mạng nói không sai, gặp nhân vật trùng tên trùng họ, nhất là loại pháo hôi ác độc, tốt nhất nên học thuộc lòng toàn bộ truyện!
Đây là một bộ truyện hào môn máu chó bị bỏ dở. Nam chính Lục Cận là thiếu gia thật lưu lạc bên ngoài, còn nguyên chủ... không, giờ là cậu, chính là giả thiếu gia chiếm ổ chim khách.
Thực ra làm giả thiếu gia cũng không sao, dù gì cũng được nuôi suốt hơn hai mươi năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!